Người Hầu Kiếm Thánh Vạn Thiên Sủng Ái FULL


Bước vào giang hồ, thân trong giang hồ.
Mà cho dù là người mới vào giang hồ, cũng nghe qua biết qua danh hào “Bắc Võ Hoàng, Nam Kiếm Thánh”, hai người này từ khi chiến thắng tại đại hội võ lâm đều tự quản lý các môn phái thuộc khu vực của mình ở hai miền bắc nam, địa vị cao cả.
Ba năm một lần, Võ Hoàng và Kiếm Thánh sẽ tổ chức cuộc tỷ thí giữa các môn phái trong khu vực rồi sau đó sẽ ở đỉnh núi Nhị Tô Sơn—Biên giới giữa hai vùng triển khai đại hội võ lâm, không chỉ nhận thư khiêu chiến khắp nơi, về sau khi chủ trì đại cục, nếu các môn phái muốn so tài với nhau sẽ phải kí giấy ước.
Đương nhiên, nếu bại trận ở đại hội võ lâm, Võ Hoàng và Kiếm Thánh phải lập tức từ chức, người thắng trận sẽ lên làm tân minh chủ.
Cứ đến mùa thu của năm thứ ba, người giang hồ chắc chắn sẽ tụ hội về Nhị Tô Sơn, cho dù không đủ năng lực để khiêu chiến Võ Hoàng Kiếm Thánh, cũng có thể tham gia góp vui, nhìn xem các cao thủ so chiêu.
Năm nay chính là năm thứ ba, tuy rằng chỉ mới là mùa hạ, nhưng giang hồ cũng đã bắt đầu gợn sóng, mà ngày tổ chức đại hội càng ngày càng đến gần, nhiều người đã cưỡi ngựa bắt đầu xuất phát, thong thả hướng Nhị Tô Sơn mà đi.
Nhìn như sóng yên biển lặng, nhưng thực chất mưa gió đã kéo đến.
Dù sao Võ Hoàng, Kiếm Thánh địa vị cao cả, trong tay lại nắm quyền trọng tài võ lâm ở nam bắc, khiến không ít người mơ ước, mà trong chốn võ lâm rồng rắn hỗn tạp, nhân sĩ chính phái tuy rằng không ít, mà tà ma ngoại đạo cũng có cả khối người, tuy rằng có thể ở đại hội võ lâm quang minh chính đại khiêu chiến Võ Hoàng Kiếm Thánh, nhưng vẫn có người sử dụng mưu mô, trước khi đại hội diễn ra lén lút động tay động chân.
Lại không thể không nói đến “Võ Hoàng” Võ Hoài Thiên cùng “Kiếm Thánh” Thượng Quan Ngự Kiếm, hai người đều là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp, hơn nữa lại xuất thân từ võ lâm thế gia, một vị là thiếu bảo chủ Kình Thiên bảo, một vị là truyền nhân duy nhất của Phi Hà đảo, võ công cùng nhau xếp hàng thứ nhất, muốn đánh bại họ ở đại hội võ lâm, căn bản là không có khả năng.

Bởi vậy khi đại hội càng đến gần, hành động đánh lén hèn hạ ngày càng nhiều.
Đối với việc này, tâm tư Võ Hoài Thiên cùng Thượng Quan Ngự Kiếm đều giống nhau, nếu bọn chuột nhắt này có lá gan đụng đến mình, đương nhiên là sẽ thuận tay giải quyết, diệt hại cho giang hồ, cũng không cần mình phải ra mặt xử lý.
Người thất bại càng lúc càng nhiều, đại hội võ lâm ngày đến càng gần.
Trên đường từ kinh thành đến Nhị Tô Sơn, có rất nhiều quá trà nhỏ, cung cấp chỗ nghỉ tạm cho những người đi đường.
Mà giờ phút này, trừ bỏ người dân chỉ đơn thuần đi ngang qua, còn lại đều là võ lâm nhân sĩ mang binh khí, đương nhiên mọi chủ đề đều nói về đại hội võ lâm tháng sau.
Lúc này một thân ảnh đội mũ sa đen (mũ có vải che màu đen từ đỉnh đầu đến hết khuôn mặt áh) tinh xảo vào điếm, hướng đến một bàn ngồi xuống, vừa uống trà vừa nghe người ta nói chuyện phím.
Không hổ là sự kiện võ lâm, ngay cả một quán trà nhỏ như thế này cũng có người bàn luận.
Mạc Nguyên Thiến uống nước trà, khóe miệng mỉm cười nghe “Nhân sĩ giang hồ” đang bàn luận sôi nổi, mở miệng ngậm miệng đều là nhất cử nhất động của Võ Hoàng, Kiếm Thánh.
“Đại sư huynh, tính tính thời gian, Kiếm Thánh không phải nên đến cùng với chúng ta hay sao?”
Đột nhiên, từ bàn bên kia truyền đến lời nói khiến cho người nghe ánh mắt sáng ngời, Mạc Nguyên Thiến có vải sa đen che mặt, nhìn lén qua không để lại dấu vết, chỉ thấy sáu nam nhân ngồi vây quanh một bàn nghỉ ngơi, có lẽ là đệ tử cùng môn phái, không cần hỏi nhìn qua cũng thấy là còn rất trẻ tuổi.
“Đúng vậy, sư phụ mấy ngày trước có đưa tin đến, kêu chúng ta nên cẩn thận, đừng vào thời điểm này gây chuyện không hay.” Đại sinh huynh không nói nữa, nhìn bọn họ vài lần, hạ giọng lo lắng: “Thời điểm bình thường, tất cả đều là người một nhà, xảy ra chuyện gì cũng có thể giúp nhau giải quyết, nhưng bây giờ nếu không khéo để cho Kiếm Thánh biết được, lúc đó, chẳng những không thể cứu, chỉ sợ ngay cà sư phụ cũng bị kéo xuống nước.”
“Đại sư huynh, ngươi nói giống như chúng ta đang gặp rắc rối vậy.” Có người ngồi cùng bàn kháng nghị.
“Không phải sao? Nhất là ngươi, lão Tam.” Đại sư huynh trừng mắt một cái: “Ngươi mấy ngày này ở trên núi an phận cho ta, đừng đến thị trấn gây sự.”
Mạc Nguyên Thiến nghe “Lão Tam” kia trả lời vài câu, nhàm chán đem sự chú ý đặt lên bàn cùa mình.
Y như nàng đoán, đám người sư huynh đệ này là đệ tử của “Khai Sơn phái”này đàn sư huynh đệ đại khái là “Khai Sơn phái” Đệ tử, phái Khai Sơn ngay cách đây khoảng bảy dặm đường, cách nơi này đại khái nửa ngày lộ trình, mà nghe đồn rằng Kiếm Thánh, muốn tới Khai Sơn phái?

Chuyện này làm cho nàng có chút để ý.
m thầm tính toán, đủ thời gian đến Nhị Tô sơn, có lẽ nàng nên ở lại vùng phụ cận này mấy ngày, xem có thể gặp được vị Kiếm Thánh thần bí kia hay không.
Nàng nghĩ đến nhập thần, trong nhất thời không chú ý có một trận gió vụt qua bàn trà, vừa lúc đem sa màng màu đen nàng dùng để che đi khuôn mặt tuyệt mĩ lên.
Không gian đột nhiên im bặt, đại hán tiếng nói dõng dạc ban nãy trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm nàng giống như cả người bị hút mất hồn, người ngồi cùng bàn cảm thấy kì lạ ho vài tiếng, theo tầm mắt hắn nhìn lại, nhất thời cũng thành tượng đất bất động, cứ như vậy một người tiếp một người, một bàn tiếp một bàn, một lúc sau, toàn bộ bàn trà đều tĩnh lặng, ngay cả tiếng lá rơi cũng có thể ngh được, toàn bộ người bên trong đều nhìn Mạc Nguyên Thiến chằm chằm.
Đây là tiên nữ hạ phàm? Không đúng không đúng, tiên nữ không có kiều mị như vậy, không có diễm lệ như vậy, không thể khiến cho người ta có cảm giác muốn cướp nàng về cột ở bên người, cả đời cũng không buông ra.
Mạc Nguyên Thiến đã sớm quen khi thấy mọi người nhìn nàng trợn mắt há hốc mồm, nhưng sau đó sẽ khiến cho nàn gặp phiền toái sớm thành thói quen mọi người mới gặp nàng khi trợn mắt há hốc mồm, nàng bất động thanh sắc đem sa màn che mặt lại, giấu đi khuôn mặt làm cho mọi người mất hồn.
Quanh mình vang lên tiếng than, Mạc Nguyên Thiến không để ý tới, chuyên tâm uống trà trong tay, không nghĩ muốn gây chuyện.
Lá trà không được tốt lắm, nhưng ở cái nơi người không ghé chân này, có thể giải khát là tốt rồi.
Cho dù nàng không phải loại thiên kim tiểu thư an phận ở khuê phòng, nhưng mà lần đầu tiên một mình xa nhà, dãi nắng dầm mưa, quả nhiên không thoải mái như trong tưởng tượng của nàng, từ kinh thành đi đến nơi này, thật rất đau khổ a.
Bất quá vì giấc mộng duy nhất từ nhỏ của mình, cho dù có nguy hiểm vất vả thế nào đi nữa, nàng cũng nhất định phải đi một chuyến đến Tô Nhị Sơn tham gia đại hội võ lâm.
Nhấp một ngụm trà, nàng mẫn cảm phát hiện vài ánh mắt nhìn mình, nhếch miệng, chỉ có lúc này nàng mới cảm thấy xinh đẹp là phiền toái.
Vẫn là tránh đi thì tốt hơn, tuy nói không có phiền toái gì lớn, nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nàng còn muốn âm thầm nghe ngóngvị Kiếm Thánh kia khi nào thì xuất hiện.
“Chủ quán?” Mạc Nguyên Thiến ra tiếng, vừa lúc chống lại ánh mắt nhìn nàng chằm chằm của tiểu nhị, trong lòng âm thầm cười, đem tiền trà đặt lên bàn: “Tiền này trả ngươi.”
Thanh âm kiều mỵ giống như một cây đao, chém đứt ánh nhìn chằm chằm của mọi người, tiểu nhị mặt đỏ bừng chạy đến lấy tiền, nhịn không được lại nhìn nàng vài lần.
Mạc Nguyên Thiến không để ý tới hắn, đi ra khỏi quán lên ngựa bước đi.
Linh cảm nói với nàng, nếu tiếp tục ở đó chắc chắn sẽ gặp chuyện không may.
Cho dù nàng có rời khỏi, vẫn là gặp chuyện không may.
Mạc Nguyên Thiến nhìn nam nhân trước mắt, chính là một người trong số huynh đệ cùng bang ngồi nghỉ ngơi ở quán trà, bất quá biểu tình kia không giống với gương mặt đứng đắn vừa rồi.
“Tiểu mỹ nhân, sao lại đi một mình a?”
Đúng vậy, chính là lời dạo đầu, Mạc Nguyên Thiến trên đường đi đã nghe không dưới 10 lần, vì sao đăng đồ tử (kẻ háo sắc) trên đời này, trêu ghẹo đại mỹ nhân chỉ có một chiêu này sao?
“Ta muốn đi thế nào không cần ngươi quan tâm, con đường này hẳn là không phải nhà ngươi mở đi? Không có việc gì xin tránh một bên.” Mạc Nguyên Thiến ngồi ở trên lưng ngựa, vì thoải mái nên đã xốc mạn đen trên mặt lên, híp mắt nhìn tên nam nhân chặn đường, động tác giận dữ này trong mắt người khác, cũng là một loại phong tình.
“Đúng là không phải nhà ta mở, nhưng người ở núi này dù sao cũng rất thưa thớt, tiểu mỹ nhân nàng một mình lẻ loi, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.”
Mã Tam cười hì hì, mười phần thiện lương.
“Ngươi xuất hiện, còn không phải là nguy hiểm sao?” Mạc Nguyên Thiến thật sự rất muốn đem nụ cười giả dối kia xoá sạch, cười đến mười phần ghê tởm.
“Tiểu mỹ nhân sao lại nói vậy?” Mã Tam vẫn cười, cười chỉ kém không chảy nước miếng, nhìn chằm chằm nàng.

Thiên tiên tuyệt sắc như vậy, hắn chưa bao giờ gặp qua, ngay cả đệ nhất mỹ nhân của Nam võ lâm Nguyên Tuý Thu cũng không bằng nàng.
“Không cần làm bộ làm tịch, ta sẽ nôn.” Mạc Nguyên Thiến nhịn không được nói thẳng, miễn cho hắn lại đem giọng điệu cũ rích ra nói, từ khi thành “Người giang hồ”, những lời này nàng đã sớm nghe được, không lẽ những người này cùng chung một sư phụ?
“Ngươi đứng ở đây chặn đường của ta, thì làm gì có hảo tâm? Không phải muốn khi dễ ta sao? Còn nói nhiều như vậy làm gì?” việc này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, Mạc Nguyên Thiến thật sự lười cùng hắn dây dưa, vẻ mặt không kiên nhẫn rút kiếm ra: “Xuất chiêu đi.”
Mã Tam nhìn nàng, cười càng thêm càn rỡ.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi ngay cả bộ dáng tức giận cũng mê người như vậy, chỉ tiếc ngươi không thông minh.” Mã Tam cười ha ha, hoàn toàn không đem nàng để vào mắt: “Ngươi nhìn mình kìa, tay trắng mịn màng, chỉ sợ ngay cả dao cũng chưa từng cầm qua, mang thanh kiếm phô trương thanh thế cũng vô dụng, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời ta, khiến cho lão gia ta hảo hảo thương ngươi, mới là người thông minh.”
Mạc Nguyên Thiến hừ một tiếng, không cùng hắn nói nhiều, kiếm hoa nhất vãn, chủ động xuất chiêu.
Dọc theo đường đi, nàng đã không đếm được mình đã gặp chuyện này bao nhiêu lần, nhưng nàng có thể bình an đến nơi này, có thể thấy mấy tên Trình Giảo Kim nửa đường nhảy ra đều quá coi thường nàng.
Mạc Nguyên Thiến có lẽ xúc động, nhưng cũng không phải ngu ngốc, nàng dám một thân một mình đi lại bên ngoài, chính bởi vì nàng không giống thiên kim tiểu thư bình thường, cũng không giống bề ngoài mềm mại đáng yêu bất lực.
Công phu của nàng có lẽ ở trong mắt cao thủ chỉ như mèo ba chân, nhưng cũng đủ dùng để đối phó du côn lưu manh bình thường, nếu bất hạnh gặp phải cao thủ, thì nàng phải dùng đến khinh công bảo mệnh.
Sư phụ số khổ của nàng, từ lâu đã biết có ngày nàng hành tẩu giang hồ, cũng biết dung mạo của nàng sẽ khiến người ta sinh ra bao nhiêu tà niệm, cho nên đã giúp nàng chuẩn bị thật tốt.
Kỳ thật Mạc Nguyên Thiến cũng từng nghĩ tới thay đổi dung mạo để tránh đi phiền toái, nhưng nàng sẽ không dịch dung, mang mặt nạ càng dễ khiến người khác chú ý, mặc nam trang cũng không được.

Nàng không có thân hình thon dài như Trầm Thiên Hạm, chứ đừng nói tới khuôn mặt này, cho dù là nam nhân, chỉ sợ cũng có không ít người “ái mộ”.
Chiêu thức đơn giản mà mau lẹ hướng về phía Mã Tam đang thong dong, khiến hắn không kịp trở tay, Mã Tam chật vật tránh được hai chiêu đầu, rút ra binh khí, trên mặt kinh ngạc không ít, không nghĩ tới cô nương nũng nịu này, xuất thủ lại sạch sẽ lưu loát như vậy, không chút do dự.
“Xem ra ngươi thật là có một chút công phu.” Mã Tam lấy lại tinh thần so chiêu, thời gian trôi qua, hắn càng thoải mái, đã nhìn ra cô nương này kiếm chiêu tuy rằng kỹ càng, đáng tiếc không có nội lực, cũng không có kinh nghiệm cùng người khác đối chiến, xem ra đại khái là tân thủ mới vào giang hồ.
Tiếp qua mấy chiêu, Mạc Nguyên Thiến đã có vẻ đỡ trái hở phải, nếu không phải Mã Tam sợ nàng bị thương, nàng đã sớm thua.
Mạc Nguyên Thiến mím môi, không nghĩ tới nguy hiểm đầu tiên gặp phải, lại phát sinh trên người kẻ này.

Nàng lấy lại tinh thần, chuyên chú ngăn cản thế công của đối phương, bắt đầu đánh giá địa hình quanh mình — đánh không lại, liền đào tẩu .
Mã Tam tựa hồ phát hiện ý đồ của nàng, xuất thủ thêm tàn nhẫn, không chịu buông tha nàng.
Mạc Nguyên Thiến cản hai chiêu, trường kiếm ra chiêu, thuận thế sau lưng, hướng rừng cây chuẩn bị nhảy vô.
“Chạy đi đâu.” Mã Tam cười khả ố đuổi theo, lại phát hiện dưới đại thụ kia có một gã nam tử đứng yên, vừa lúc chắn đường đi của Mạc Nguyên Thiến.
Mạc Nguyên Thiến cùng Mã Tam đều giật mình, không biết người này đến từ khi nào, lại muốn cái gì, là địch hay bạn?
Mã Tam quét mắt nhìn nam tử kia, do dự một chút, cũng không nghĩ buông tha miếng thịt béo sắp tới tay.
“Bằng hữu, việc này không liên quan đến ngươi.” Mã Tam giương giọng, không dám tới gần quá mức, cảm thấy người nam nhân nhìn qua hào hoa phong nhã này, lại làm cho hắn có cổ áp lực rất lớn.

Nam tử toàn thân mặc bộ y phục màu lam nhạt không để ý tới Mã Tam, một đôi mắt nhanh nhìn chằm chằm Mạc Nguyên Thiến, nhưng cũng không tránh ra.
Mạc Nguyên Thiến hơi nhíu mi, thấy hắn giống như mất hồn, chắc là không phải tâm ý đều giống nhau chứ? Một người đã khó đối phó rồi, bây giờ lại là hai người!
Cho dù cảm thấy lo lắng, nàng cũng không biểu hiện ra ngoài, tay cầm kiếm vững vàng, một khắc sau, lại lần nữa hướng Mã Tam đánh tới.
Không thể trốn, chỉ có thể đánh bừa.
Toàn bộ tinh thần Mã Tam đều đề phòng động tác của tên nam tử kia, không nghĩ tới Mạc Nguyên Thiến lại phản công, sau đó, hắn bất chấp người ngoài, thầm nghĩ bắt giữ người làm cho hắn tâm dương khó nhịn, không để ý tới sư huynh đệ ngăn cản, không nghĩ tới Mạc Nguyên Thiến chẳng qua làm bộ, kiếm đến nửa đường đột nhiên chuyển hướng, người cũng chạy trốn theo hướng khác, thi triển khinh công do sư phụ dạy nàng dùng để bảo mệnh.
Khinh công bảo mệnh, nếu không phải vì mạng nhỏ, nàng không cần vất vả đào hôn, lại gặp loại tiểu nhân này – cũng không nghĩ rằng, lần đào thoát này lại thất bại.

Mạc Nguyên Thiến trừng mắt nhìn lam sam nam tử trước mặt, trong lòng bắt đầu có dự cảm không ổn.
Nếu nàng không đoán sai, trước đó, người này hẳn là không phải “vừa mới” đứng ở trên đường nàng đào tẩu, “không cẩn thận” ngăn cản nàng, hoàn toàn chính là cố ý.
Đôi mắt đẹp lưu chuyển, lại không thể nghĩ được biện pháp gì, truy binh từ phiá sau đã đến gần.
Nhưng không cần nàng nghĩ biện pháp, nàng mới quay đầu, Mã Tam đang đuổi tới đã té trên mặt đất, há hốc mồm thở phì phò, như thế nào cũng không dậy nổi.
Mạc Nguyên Thiến khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Xoay người đối mặt nam tử mặc áo lam vẻ mặt bình tĩnh, nàng không biết nên nói cái gì.
Nam tử cũng không mở miệng, chỉ trầm mặc xem xét nàng, giống như tự hỏi cái gì.
Đối với nam nhân sững sờ trước mắt mình, Mạc Nguyên Thiến từ nhỏ đã sớm thành thói quen, cũng không quên thừa dịp bỏ trốn, dù gì cũng không biết là địch hay bạn, lưu lại mắc công lại sinh thêm phiền toái.
Nàng muốn chạy, lại bị ngăn cản.
“Ngươi đây là có ý gì?” Mạc Nguyên Thiến nhíu mi, không hờn giận nhìn nam tử phía trước, thế này mới phát hiện nam tử có tướng mạo thật tuyệt, tuấn tú hơn cả mấy huynh trưởng mỹ nam tử nhà mình, chính là huynh trưởng kế thừa tướng mạo của mẫu thân, ngũ quan xinh đẹp mà ôn nhu, còn có quý khí, người trước mắt tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách.
Người như vậy, nếu nói hắn muốn đánh nàng, nàng sẽ không tin, nhưng hắn cản trở đường đi của nàng như vậy là có ý gì?
“Mới vừa rồi, đa tạ công tử .” Là chờ cái này sao?
Nam tử vẫn lẳng lặng đứng trước mặt nàng, không trả lời, nhưng cũng không tránh ra.
Hiện tại là như thế nào a, hắn thích đứng tại đây một ngày một đêm cũng không phải chuyện của nàng, nhưng có thể tránh ra trước hay không a, nàng còn muốn đi nhìn chân diện mục ( gương mặt thật) của Kiếm Thánh nha.
“Ngươi……” Nàng cuối cùng nhịn không được mở miệng, lại phát hiện còn có một thanh âm lạnh lùng khác.“Di?”
“Thất lễ.” Như quyết định cái gì, sau khi nói ra những lời này, lam sam nam tử xuất chiêu, nội lực thâm hậu nháy mắt vây quanh chế trụ nàng.
“Không thể nào.” Mạc Nguyên Thiến vội vàng nhảy dựng, lại là nhảy dựng, lại tiếp tục nhảy, vẫn là không thể thoát khỏi công kích của hắn, bất đắc dĩ thu kiếm bảo vệ mình, xuất ra chiêu thức.
Lúc này đây, có thể thấy rằng mạo hiểm hơn vừa rồi, Mạc Nguyên Thiến không dám khinh thường, chuyên chú sử dụng võ công sư phụ dạy, không hề nghĩ giống như lúc trước đánh nhau cho vui, không dám ỷ lại “dù sao còn có khinh công bảo mệnh”.

Bởi vì nàng sớm đã biết, người trước mặt này, khinh công bảo mệnh của nàng một chút không cứu được mạng nhỏ.
Nhưng mà, nam nhân này cũng thật kỳ quái, nếu ngay cả khinh công hắn cũng ngăn được, công phu hẳn rất cao thâm, tuỳ tiện dùng ngón út cũng có thể làm nàng ngã xuống, sao nàng có thể đỡ được nhiều chiêu của hắn như vậy?
Nàng cảm thấy hồ nghi, càng nghĩ càng không thích hợp, nhìn hắn ra chiêu nhẹ nhàng chậm chạp, quả nhiên căn bản không xem nàng ra gì, đây là đại biểu cho cái gì?

Chắc hắn không phải là tên biến thái, đầu tiên trêu cợt con mồi rồi sau đó phanh thây xé xác đi?
Thật sao? Nhìn bộ dạng hắn như vậy, không phải là thật chứ?
Nàng sóng mắt lưu chuyển, một cái phất tay thu kiếm vào vỏ, không nghĩ sẽ tiếp tục lãng phí tinh lực như vậy.
“Đánh tiếp như vậy không có ý nghĩa, ngươi muốn sao cứ nói thẳng đi.” Nàng đánh không thắng, hắn cũng không muốn thắng, cứ đùa như vậy vui lắm sao? Xem nàng là xiếc khỉ đùa giỡn a.
Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng lại vang lên lần nữa.
“Sư phụ ngươi là ai?” Thượng Quan Ngự Kiếm nhìn nàng, trong lòng tuy rằng vì dung mạo của nàng kinh hách, nhưng chỉ là ý niệm chợt loé qua trong đầu, hắn là để ý chuyện khác.
“Sư phụ?” Mạc Nguyên Thiến có chút kinh ngạc, “Chuyện này không liên quan đến ngươi.”
Không thể nào, hắn vây khốn nàng như vậy, cư nhiên là muốn hỏi sư phụ của nàng? Nàng càng ngày càng hoài nghi sư phụ của mình nhất định là gây thù khắp thiên hạ, trách không được lại ẩn cư ở ngoài Cẩm Tú thành, hành tung bất định.
“Trả lời ta.”
“Dựa vào cái gì?” Thấy hắn không có ý xuất thủ đả thương người, chỉ là tìm hiểu thân phận của sư phụ, Mạc Nguyên Thiến âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lá gan cũng lớn chút, “Chẳng lẽ ngươi thấy cô nương ta võ công tuyệt diệu, cũng muốn bái sư học nghệ?”
Thấy nàng vẻ mặt không đứng đắn, Thượng Quan Ngự Kiếm mâu quang chợt lóe, kiềm chế tính tình.“Ngươi là đệ tử của Minh Hà Trang?”
“Minh Hà Trang?” Mạc Nguyên Thiến sửng sốt, phong tình vạn chủng lắc đầu: “Không phải.”
Thấy khuôn mặt tuấn tú hắn giống như băng, toàn thân tràn đầy đối cảm giác bài xích nàng, lại không biết vì lý do gì khiến nàng thấy thú vị, Mạc Nguyên Thiến nhịn không được muốn trêu cợt hắn.
“Như thế nào, không phải công tử đối với ta nhất kiến chung tình, muốn đến nhà ta cầu thân chứ?” Mạc Nguyên Thiến mị nhãn như tơ, thân hình mềm mại không xương rất phối hợp hướng tới sát người hắn, trong lòng cười thầm nhìn đáy mắt hắn hiện lên nét không tự nhiên.

“Chỉ tiếc ngài đã đoán sai, ta không phải là Minh Hà Trang, đoán lại đi?”
“Ngươi không phải?” Cách xa thân mình nàng, Thượng Quan Ngự Kiếm nhíu mi.
“Đương nhiên không phải.” Nàng ngu ngốc sao? Ngay cả mình là ai, nhà mình thế nào sao lại không biết.
“Thượng Quan Mộ Dương là gì của ngươi?”
“Thượng Quan Mộ Dương?” Hắn như thế nào lại hỏi những chuyện kỳ quái a, “Đó là ai, chưa từng nghe qua?”
“Chưa từng nghe qua?” Ánh mắt chuyển sang thâm trầm, xác nhận lại.
“Như thế nào, hắn rất nổi tiếng sao? Pháp luật bắt buộc ta phải biết hắn à?” Mạc Nguyên Thiến còn muốn khua môi múa mép đùa giỡn hắn, lại phát hiện sắc mặt nam nhân trước mắt thay đổi, đại chưởng phút chốc bắt nàng lại.
“Ngươi làm cái gì?” Tại sao đột nhiên lại phát tác? Nàng làm gì sao? Nàng cái gì cũng không có làm a.
“Ngươi sử dụng là công phu độc môn của Minh Hà Trang, chỉ truyền người họ Thượng Quan cùng đệ tử chân truyền.” Thượng Quan Ngự Kiếm gằn từng tiếng thong thả nói: “Nếu ngươi không phải đệ tử của Minh Hà Trang, làm sao có công phu này?”
Nhìn biểu tình của hắn, cũng biết vấn đề này rất nghiêm trọng, nhưng Mạc Nguyên Thiến vẫn không thay đổi tính tình, cho dù cổ tay bị hắn bắt, vì không sợ chết cười với hắn.
“Công phu, đương nhiên là sư phụ ta dạy.”
Thượng Quan Ngự Kiếm nhìn khuôn mặt tươi cười xấu xí của nàng, lại không vì gương mặt nhỏ nhắn tuyệt diễm mà mê muội, sắc mặt trầm xuống, giơ tay lên.
“Học trộm võ công của Minh Hà Trang, chỉ có đường chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui