Sáng sớm hôm sau, ngài Oscar lập tức rời khỏi trang viên Momon. Hắn nói với Tử tước rằng ở thủ đô có một ít việc cần phải xử lý, cho dù thế nào cũng không giữ hắn ở lại được.
Cả nhà Tử tước tất nhiên oán giận vô cùng, Nam tước Oscar không hề nhắc đến việc cưới một vị tiểu thư làm vợ, cũng đồng nghĩa với việc đã cự tuyệt đề nghị này.
“Thật là một tên vong ân phụ nghĩa, sớm biết như vậy, thời điểm hắn bị bệnh, nên ném hắn ra khỏi nhà chúng ta rồi.” Tử tước phu nhân tức đến khó thở.
Cô cả Judith vừa uống hồng trà, vừa nói. “Nếu hắn thật sự không cưới em gái của con, chúng ta sẽ tìm cách khác. Margaret và Catherine đều có nhan sắc xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ tìm được người đàn ông không để ý đến việc có ít đồ cưới.”
Tử tước phu nhân thở dài nói. “Đàn ông như vậy hơn một nửa đã có tuổi rồi, sớm đã có người thừa kế, đi làm vợ chính còn không bằng đi làm tình nhân.”
Judith khoa trương thét chói tai. “Mẹ!!!”
“Mẹ biết mẹ biết.” Tử tước phu nhân cau mày nói.
Tôi dọn dẹp dụng cụ uống trà bên ngoài trong phòng khách nhỏ, một cô bé mặc chiếc váy lụa màu nâu nhảy chân sáo đi vào, trong tay cô bé còn có một con búp bê vải xinh đẹp.
Tôi khom người chào cô bé. “Chúc một ngày tốt lành, tiểu thư Dolores.”
Cô bé đứng một bên, đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng vào tôi.
“Anh là ai?” Đột nhiên cô bé hỏi.
“Tôi là Owen, xin hỏi tiểu thư có chuyện gì sai bảo sao?”
Cô bé ngồi xuống ghế sa lông, nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, rồi lại không nói gì. Chỉ đến khi tôi khom người muốn rời đi, cô bé mới vội vàng mở miệng. “Tôi chưa từng gặp anh trước đây.”
“Tôi vừa được thăng chức lên làm người hầu cao cấp gần đây.”
“Anh rót cho tôi tách trà đi.” Bỗng nhiên cô bé ném búp bê qua một bên, ngồi thẳng lưng như mẹ Judith của mình, hai bàn tay tao nhã đặt trên đầu gối, còn hơi hơi hất cằm lên.
“Vâng, tiểu thư.” Tôi mỉm cười với cô bé, khom lưng xoay người. Tôi cũng chú ý đến hai má bỗng nhiên đỏ lên của tiểu thư.
Tôi đặt hồng trà đã được pha trước mặt cô, sau đó quỳ một chân xuống bên cạnh cô bé, thêm đường cho cô. Cô bé có vẻ hơi bối rối, hai chân bỗng nhiên run lên.
“Cha của tiểu thư gần đây rất bận sao? Vì sao không đến đây với phu nhân và tiểu thư?” Tôi nửa quỳ lại gần cô hỏi.
Tiểu thư Dolores thở dài. “Không biết, đã lâu rồi tôi không gặp được cha, mẹ nói ông ấy đã bị *** phụ bên ngoài mê hoặc.”
Kiếp trước tôi có nghe nói quan hệ vợ chồng họ không tốt, xem ra là sự thật. Tôi nói với Dolores. “Thật xin lỗi, xin cô đừng quá buồn bã.”
Dolores nhún vai, tỏ vẻ cô chẳng quan tâm chút nào. Con gái nhà quý tộc luôn như vậy, thật ra mẹ của các cô ấy yêu thích dạ hội và châu báu hơn con mình rất nhiều, bình thường cũng ném con cho người hầu nữ, cho nên tình cảm mẹ con cũng không thân mật mấy.
Sau đó Dolores bắt đầu nói liên miên về cuộc hội thoại cô bé nghe được trong phòng khách.
“Họ tính toán mời Tử tước Wilson đến làm khách, nghe nói ông ta đã hơn 50 tuổi, là một lão già. Họ muốn gả dì cho ông ta.” Dolores cười ha ha nửa ngày, vui sướng khi người gặp họa. “Bời vì dì không có đồ cưới, ông ngoại ngay cả một nghìn bảng cũng không có, ngoại trừ các ông già giàu có, không ai chịu cưới các dì ấy cả.”
“Tiểu thư thân mến của tôi, lén lút bình phẩm chuyện của người khác không phải là hành vi của quý cô.”
“Được rồi, tôi không chê các dì ấy nữa.” Dolores cười ha ha không ngừng.
Tử tước Wilson sao…
Đời trước, cô hai Margaret đã được gả cho tên Tử tước Wilson này. Margaret là một *** phụ không hơn không kém, cô ta đã mập mờ với một gã người hầu tên là Jason từ lâu lắm rồi. Cô ta thích đàn ông nam tính, đặc biệt là đàn ông có thân hình cường tráng to khoẻ. Tên Jason kia là người lai da đen, gã có làn da nâu sẫm và thân thể to lớn, cô hai thích gã vô cùng.
Lúc tôi im lặng, Dolores tựa hồ không chịu được cô đơn, cô bé mở miệng hỏi tôi. “Anh đồng ý đi theo tôi trở về nhà không? Làm người hầu ở nhà chúng tôi?”
“Ha ha, đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định.” Tôi vội vàng nói.
“Tôi nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ đáp ứng.” Cô lẩm bẩm.
Bảy giờ, cả nhà Tử tước Bruce xuất hiện tại nhà ăn đúng giờ.
Bữa tối vô cùng xa hoa, theo lý thuyết toàn bộ trang viên Momon đã sớm không còn thu nhập, nhưng bọn họ vẫn sinh hoạt xa xỉ như trước. Tiền không có đủ thì cầm đồ hoặc mượn tiền, cho dù thế nào cũng phải duy trì thể diện và tôn nghiêm quý tộc, hoặc có thể nói đây chính là cách sống của bọn họ.
“Trang viên của Tử tước Wilson nằm ở Salisbury, các con nên đến thăm trang viên hùng vĩ tráng lệ của ông ta, quả thực giàu có khiến người ta trố mắt.” Tử tước vừa uống vang đỏ cao cấp vừa nói. “Vợ của ông ta đã mất, con trai cả có chức vị của mình, có trang viên riêng bên ngoài, nhóm con gái cũng đã được gả đi. Chỉ cần có thể sinh con trai cho ông ta, là có thể có được một nửa di sản của ông ta rồi, đó chính là một số tiền lớn.”
“Nghe qua có vẻ là một đối tượng kết hôn không tồi, cũng xứng đôi với địa vị nhà chúng ta. Từ kinh nghiệm dính phải những chuyện dơ bẩn với bọn thương nhân, chỉ mong sau này đừng có liên hệ gì với bọn họ.” Tử tước phu nhân nói.
“Chỉ hy vọng như thế, các con có biết cha tốn bao nhiêu sức lực mới mời được ông ta đến nhà của chúng ta không?” Tử tước nhìn về phía hai người con gái, dường như đang chờ các cô ấy thể hiện thái độ.
Cô hai buông dao nĩa trong tay xuống, lấy khăn ăn tao nhã lau khóe môi. “Nghe cũng không tồi, nhưng ông ta bao nhiêu tuổi rồi? Hàm răng có thể cắn thức ăn sao? Thân thể của ông ta có thể khiến phụ nữ trẻ tuổi mang thai sao?”
Nghe được Margaret chanh chua châm chọc, Tử tước phu nhân cao giọng thét to: “Margaret!”
Margaret khinh thường nhìn một cái. “Muốn con cưới một ông già, còn không bằng gả cho tên còng lưng kia.”
Cô ba vẫn luôn im lặng không nói gì, cô ta hiểu được bản thân mình căn bản không có lựa chọn nào. So với cuối cùng không vớt được cái gì, không bằng nắm thật chặt cơ hội lúc này.
Tử tước đặt dao nĩa xuống, nhìn chằm chằm Margaret, nói. “Đợi đến lúc Tử tước Wilson tới, hai đứa đều biểu hiện lễ nghi tốt nhất cho ta, tiếp đãi ông ta cho tốt. Nếu ông ta không chịu cưới các con, thì đừng hi vọng ta có thể tìm cho các con đối tượng kết hôn nào tốt hơn được. Các con tốt nhất nên cầu Chúa phù hộ, ông ta có thể thích một trong hai đứa.”
Nói xong, tử tước bỏ lại khăn ăn, nổi giận đùng đùng rời đi. Tử tước phu nhân vội vàng đuổi theo chồng mình, vừa đi vừa lo lắng nói. “Ông à, ông đừng tức giận, con bé không cố ý.”
Cô hai cũng không có tâm trạng dùng cơm, đẩy đồ ăn ra, nằm ở trên bàn gào khóc.
“Tôi không muốn bị gả cho một lão già, nghĩ đến lớp nếp nhăn trên mặt hắn, hắn còn già hơn cả cha. Vì sao cha lại đối xử với chúng tôi như vậy!”
Người hầu Jason vội vàng đưa một cái khăn tay cho Margaret, nhẹ giọng an ủi: “Tiểu thư, xin cô đừng buồn, đây là chuyện không còn cách nào khác.”
Catherine liếc nhìn Jason một cái, sắc mặt trở nên âm trầm, cô vỗ vỗ chị gái mình. “Đừng buồn, Margaret yêu quý của em, đây là vận mệnh của chúng ta. Nếu chị không muốn gả cho lão già kia, em… em có thể gánh vác… Chỉ cần chị không buồn…”
Margaret nhìn em gái vẻ mặt lo lắng, khóc càng bi thương. “Thật vậy sao? Catherine, nhưng như vậy không công bằng với em.”
Bọn người hầu lặng lẽ lui xuống, tôi cũng rời khỏi nhà ăn. Nhưng mà tôi không hiểu được, xem ra là cô ba muốn được gả cho Tử tước Wilson, nhưng cuối cùng vì sao lại là cô hai được gả đây?
Tối hôm đó, quản gia Aaron ra lệnh cho tôi chà lau kho bạc, nên tôi phải bận rộn đến khuya, hai tay cũng bị đông cứng. Thời điểm tôi trở về phòng thì đã gần nửa đêm, nhóm người hầu đều đã lên giường nghỉ ngơi, tôi bưng một chiếc đèn đi về phía lầu ba.
Sau đó, ở một góc rẽ trên lầu đột nhiên vang lên âm thanh nói chuyện, tôi cẩn thận nghe trong chốc lát, không ngờ lại là cô hai Margaret và người hầu Jason. Tay chân hai người bọn họ rụt rè quấn lấy nhau, sau đó lặng lẽ lên lầu.
Tôi vội vàng thổi tắt ngọn nến, im lặng đi theo.
Hai người đi đến ban công lầu ba, nơi đó có một góc khuất, ngay cả ban ngày cũng không có ai đến đó. Tôi lặng lẽ đi theo bọn họ, cũng theo tới tận ban công, sau đó nấp ở một góc cách bọn họ không xa.
“Anh tìm em có chuyện gì?” Cô hai dịu dàng hỏi, người con gái này bình thường cao ngạo gần chết, giờ phút này lại mềm nhẹ như bông.
“Đừng nói, hãy để tôi hôn em một cái.” Jason sốt ruột nói.
Sau đó là sự im lặng làm người ta khó thở, tiếng hôn môi mập mờ và tiếng vạt áo ma sát vang lên trong yên tĩnh.
Biết được quan hệ tằng tịu của bọn họ từ sớm, nhưng không nghĩ tới đã đến mức này, quả nhiên sinh hoạt của quý tộc đều rất thối nát, cả tiểu thư chưa chồng cũng dám lộn xộn với người hầu nam, chẳng khác gì loại đàn bà phóng đãng bên ngoài. Tôi lẳng lặng tránh trong bóng tối, cố gắng đè thấp hơi thở, để tránh bị bọn họ phát hiện.
Hai người đang mê muội, tất nhiên không phát hiện phía sau có người, tôi thậm chí nghe được âm thanh áo quần rơi xuống đất.
“Được rồi, dừng tay lại, chúng ta phải cẩn thận, nếu không sẽ bị phát hiện.” Cuối cùng Jason thở hổn hển đẩy Margaret ra.
“A, Jason, tình yêu của em, chẳng lẽ anh không muốn?” Giọng nói của Margaret rõ ràng đã động tình.
“Muốn, đương nhiên muốn, nhưng không phải hiện tại. Nếu bây giờ tôi muốn em, chính là đang hại em. Tôi yêu em như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm tổn thương em, chúng ta phải đợi.” Jason nói: “Tôi mạo hiểm tới tìm em chính là vì chuyện này, tôi hy vọng em có thể chấp nhận lời của ông chủ, gả cho Tử tước Wilson.”
“Cái gì! Anh cũng muốn em gả cho ông ta sao? Chẳng lẽ anh không biết ông ta…” Margaret cất cao giọng.
“Suỵt, nhỏ giọng một chút. Em không yêu tôi sao? Nếu yêu tôi, em hãy nghe tôi. Chỉ cần em được gả cho người có tiền là được, tôi còn sợ em được gả cho một người đàn ông đẹp trai, em sẽ quên tôi ngay lập tức.” Giọng Jason nghe qua có vẻ đáng thương.
“Ôi, tình yêu, anh thật khờ, cho dù em được gả cho ai, em cũng sẽ chỉ yêu mình anh, nhưng mà Tử tước Wilson…”
“Ông ta có tiền, hơn nữa vừa già lại vừa ngốc, chẳng lẽ không thích hợp cho chúng ta sao?” Jason nói. “Đừng nghe những lời của tiểu thư Catherine, cô ta muốn được gả cho ông ta, bởi vì cô ta biết chủ nhân không có cách nào tìm được người tốt hơn ông ta.”
“Thật vậy sao? Thật sự không thể tìm ra người tốt hơn?” Margaret lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, người anh họ lưng còng của em có vẻ tốt hơn, đáng tiếc hắn không có hứng thú với chị em các em.” Jason nói.
Margaret mất mát nói: “Nhưng mà…”
“Không nhưng gì hết, tình yêu của lòng tôi, nghe tôi sẽ không sai đâu.” Jason ôm lấy Margaret, tay cũng vói vào váy cô ta.
Chỉ chốc lát sau, tiếng rên rỉ nhẫn nhịn của Margaret vang lên, *** dạt dào, như một con mèo bất an khó nhịn.
“Đừng, đừng mà… Đừng rời đi…” Margaret bắt lấy tay Jason. “Đến phòng em đi, sẽ không có ai phát hiện đâu.”
“Không, tiểu thư tôn quý của tôi.” Jason xoa xoa ngón tay ướt át của mình. “Chúng ta phải đợi đến lúc em lập gia đình đã, em hiểu không? Đây đều là vì tương lai của chúng ta.”
Hai người chỉnh lại quần áo, thiết tha hôn tạm biệt.
Tôi đi ra khỏi bóng tối, dưới ánh trăng, một dải ruy băng của tiểu thư Margaret đang lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Đó là một dải lụa nằm bên trong trang phục, bọn họ thật sự rất không cẩn thận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...