Từ khi hắn nói những lời này “Mọi người làm giao dịch đi tôi sẽ không bạc đãi cô ”, học viện Bạch Kim, mỗi ngày giữa trưa nhiều thêm một người.
Vì tránh dẫn tới phong ba,Thượng Quan Nghiêu mỗi ngày đều thừa dịp mấy phút trước khi nghỉ lái xe trưa đến trường học, sau đó truyền tin ngắn cho Lăng Thủy Nguyệt đang đi học, hai người liền trực tiếp gặp mặt ở nơi đã hẹn, cùng nhau ăn cơm trưa.
Chỗ này rất ít người biết, cũng rất ít có người xuất hiện, ngay cả thành viênhội học cũng không biết, hắn cư lại len lén đến trường học, chỉ vì ăn một chút cơm trưa.
Đại khái là tay cô nuôi dạ dày kén ăn của hắn, dáng vẻ cô gái này mặc dù thường sợ đông sợ tây, tay nghề lại cao đến không ngờ.
Hắn thích ăn nhất là sủi cảo do cô làm, mỗi viên sủi cảo đều bao hết một con tôm bóc vỏ thật to, phối với hành thái và chút ít thịt, thật đúng là không phải mỹ vị bình thường.
Cô mỗi lần cho hắn sủi cảo đều là số chẵn, có một lần hắn một hơi ăn hai mươi mốt viên, nhưng mà cô lại kiên trì bắt hắn phải ăn thêm một viên, đếm thành đôi mới thôi.
Sau này cô ngây thơ nói:“Anh không biết là nếu đem hai con tôm bóc vỏ đặt ở cùng nhau, rất giống một hình dạng sao? Cho nên nhất định phải ăn số chẵn, như vậy…… tim của anh mới là đầy đủ a.”
Dần dần Lăng Thủy Nguyệt không hề sợ hãi hắn, tuy rằng mỗi lần gặp mặt cảm giác vẫn là có chút khẩn trương, nói chuyện cũng nhỏ đến rất khó nghe được rõ ràng, mà khi hắn lơ đãng nói cái gì buồn cười, cô sẽ len lén che cái miệng nhỏ nhắn, vui vẻ cười, hai vai gầy yếu cũng run lên.
Kể từ khi chấp nhận, phải nói là hắn không thể kháng cự “Giao dịch”, mỗi ngày giữa trưa cô theo thói quen chuẩn bị them một phần ăn, vài lần xuống dưới,Thượng Quan Nghiêu cũng thấy ngượng ngùng muốn đưa ít tiền cho cô, nhưng cô luôn thẹn thùng lắc đầu không chịu nhận, hại hắn cảm thấy được chính mình giống như ác bá cổ đại, ỷ vào thân phận chính mình ức hiếp con gái đàng hoàng.
Chẳng qua Lăng Thủy Nguyệt cũng không tính toàn,“Dù sao trong nhà người không nhiều lắm, em một người lại ăn không xong, có người ăn phụ cũng tốt.”
Mỗi lần Thượng Quan Nghiêu lộ ra vẻ mặt thật có lỗi, cô sẽ dung lời như vậy an ủi hắn.
Thật ra cô cũng có tư tâm, không biết theo khi nào thì bắt đầu, chỉ cần nghĩ đến mỗi ngày giúp hắn chuẩn bị cơm trưa, có thể cùng hắn một mình ở chung, chẳng sợ chỉ có thời gian ngắn ngủn giữa trưa, cô cũng thấy thật hạnh phúc.
Ở chung càng lâu,cô đối với khẩu vị hắn cũng hiểu rõ vài phần, biết hắn không thích ăn thức ăn lạt và đắng, đặc biệt thích hải sản, thịt thì dường như đều ăn, nhưng đối rau xanh có chút kiêng ăn, mỗi lần nhìn thấy rau cần và bắp cải đều nhíu mày, hơn nữa vẻ mặt còn chán ghét.
Có một lần, cô cố ý lén đem rau cần làm nát, trộn với thịt và tôm bóc vỏ gói thành sủi cảo, kết quả là hắn ăn vẫn cảm thấy ngon.
Sau đó cô nói cho hắn nghe sủi cảo thật ra có rau cần, hắn tức giận đến kêu to oa oa, thẳng đến cô bịt hai tay, hai người giống như hai đứa trẻ đùa giỡn với nhay.
Cho dù ai cũng không thể tưởng tượng, Thượng Quan Nghiêu từ trước đến nay nói năng thận trọng, thế nhưng cũng có một mặt trẻ con.
Hắn chỉ có ở cùng một chỗ với Lăng Thủy Nguyệt, mới có thể lộ ra nụ cười phát ra từ nội tâm.
Hắn thích cô nhăn mày cười, thích ngửi mùi vị xà phòng trên người cô, thích dáng vẻ thẹn thùng khi đỏ mặt của càng, càng thích cảm giác ở chung một chổ với cô.
Ở bên cô tự nhiên, thoải mái, không có áp lực vàphiền não như vậy, thậm chí khờ dại hy vọng thời gian có thể ngừng ở giờ phút này, vĩnh viễn không cần chuyển động.
Tim lại bất tri bất giác đập loạn nhịp, chẳng lẽ…… Đây là cái gọi là cảm giácyêu thương sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...