Tối đó, sau khi làm việc với một đống xấp giấy chồng chất trên bàn, hắn mệt mỏi nên đã thiếp đi lúc nào không hay.
Một ngày, như bao ngày khác, cậu nhóc Dương Đình Phong bốn tuổi xin phép ba mẹ cho vào khu rừng sau nhà chơi. Bác quản gia lúc ấy còn trẻ, là người giám sát cậu chủ nhỏ bấy giờ, ông được lệnh đi theo hắn. Đình Phong cầm chiếc toa xe lửa đồ chơi được làm bằng chất liệu gỗ cao cấp, điều khiển xe bằng tay chạy rình rình trên khúc gỗ, thân cây, hay đi qua các phiến lá rộng, bắt những hòn sỏi làm hành khách. Bác quản gia thỉnh thoảng có tới trò chuyện với chú nhóc, nhưng đa phần là bác im lặng dõi theo từng cử chỉ, môi khẽ cười nụ cười hiền từ, phúc hậu. Người đầu bếp cho nhà họ Dương là vợ bác, hai người đã lớn tuổi nhưng không có con. Họ xem Đình Phong như cháu ruột mình, luôn yêu thương và chăm sóc nó. Cha mẹ của hắn cũng rất tin tưởng bác.
Sau khi chơi chán cũng là lúc mặt trời lên cao, đã về trưa. Cậu nhóc kéo tay người quản gia về. Nhưng sức già sao đọ được với trẻ con? Thằng bé cứ chạy trước, rồi bác theo sau, dĩ nhiên không rời mắt khỏi hình bóng nhỏ ấy. Tiếng cười hồn nhiên xuyên tạc khu rừng, khiến bác cũng vui vẻ phần nào.
Bỗng, nó biến mất. Bác quản gia thấy lạ, liền tăng tốc hơn.
Khung cảnh phía trước được nhuốm màu đỏ của lửa. Khí trời đã nóng, đứng gần đấy lại càng nóng hơn, như đang ở gần lò thiêu vậy. Ánh lửa lóe lên trong sự phẫn nộ và tàn nhẫn của thần thánh.
Đôi đồng tử màu lục to tròn của cậu nhóc dao động. Chiếc miệng nhỏ tách ra. Mái tóc đen theo gió mà khẽ bay, cũng như đốm lửa hồng kia. Cậu đứng như trời trồng. Im lặng.
Người người trong đó gào thét. Cô giúp việc lao ra, thân thể mảnh mai hừng hực lửa. Cô gào thét trong cơn nguy kịch, cầu xin sự trợ giúp từ đứa trẻ phía trước. Rồi cô gục xuống, tay vẫn vươn ra. Bác quản gia tức tốc chạy tới, kéo cậu chủ nhỏ ra khỏi đấy, dùng bàn tay to lớn vẫn đeo găng trắng của mình che mắt cậu.
Bác gái làm bếp vẫn ở trong kia. Chú làm vườn vẫn ở trong đó. Cả chị hầu gái hằng ngày dẫn cậu ra phố, cả ông tài xế luôn đưa đón gia đình cậu...
Họ vẫn còn ở đấy...
Cả cha mẹ của cậu.
Họ... sẽ CHẾT mất!
Cái bộ óc nhỏ của Đình Phong lúc đó đã nhận thức rõ những điều này. Nhưng cậu không vùng vẫy, không chống cự để thoát khỏi vòng tay bác quản gia đang ôm lấy thân hình bé nhỏ của cậu.
"Bác quản gia... cũng sẽ chết đấy?"
Có một giọng nói thì thào bên tai cậu. Không, cậu không muốn. Bác ấy sẽ mãi mãi sống bên cạnh cậu. Tiếp tục làm quản gia cho nhà họ Dương, tiếp tục giám sát cậu!
"Không..., bác ấy vẫn sẽ chết. Nhà họ Dương đã tàn rồi. Ngươi không thấy sao? Khung cảnh ấy, chính là cái kết đấy. Không một ai còn sống nữa..."
Không. Cậu không muốn điều đó xảy ra! Cha mẹ đều không có ở đây! Làm sao cậu có thể sống nếu thiếu bác ấy được? Nhà họ Dương vẫn còn có cậu cơ mà? Nhà ấy vẫn chưa sụp đổ!
"Thế thì làm sao đây? Chắc phải khôi phục lại cái dòng họ quý tộc của ngươi nhỉ? Hay là... lập khế ước với ta đi?"
Khế ước?
"Đúng thế. Là khế ước giữa ta với ngươi, giữa ác quỷ với con người. Ta sẽ thực hiện được mong muốn của ngươi, cái dòng họ ấy sẽ vẫn tồn tại. Sẽ không ai biết đến sự mất mát này. Nào..., chấp nhận không?"
Tôi... sẽ phải làm gì? Cậu nhóc hơi do dự.
"Đừng như thế. Ngươi chỉ thành ác ma khi vừa tròn mười sáu tuổi thôi? Mỗi đêm trăng tròn thì ngươi sẽ hiện nguyên hình. Dễ mà? Tới lúc đó, chỉ cần ngươi tìm một con người để lập khế ước khác thì xong ngay thôi..."
Đứa trẻ bốn tuổi thơ dại lặng lẽ chấp nhận điều kiện.
"Khế ước đã được lập"
Giọng nói ấy bỗng trở nên cao ngạo đến nghiêm túc.
Trong đôi mắt của Đình Phong, một người thanh niên với vẻ ngoài lịch lãm, khẽ cười. Đôi mắt với màu đỏ đặc trưng của quỷ dữ nhìn sâu vào cậu.
Bỗng, có một luồn hơi ấm lách qua bên trong con băng giá ấy. Hắn mở mắt. Cái khuôn mặt nhỏ xinh của cô đang ở trên, mắt mở to, hơi bối rối.
- X-xin lỗi, tôi làm thiếu gia thức à?
Phải rồi, nhờ cô hắn mới thoát ra khỏi cơn ác mộng ấy. Tất cả đều nhờ cô. Cảm ơn đã giải thoát cho con quỷ nằm trong tim hắn. Đình Phong cố giấu đi nụ cười nhạt. Cô không hiểu, hơi nghiêng đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...