Húúúúú!!! Gửi đến những ai mong chờ cái kết tốt đẹp (HE), nghĩ đi nghĩ lại thì mình vẫn thích OE hơn, nên quyết định sẽ cho HE lai OE =))) Có nghĩa vẫn là HE mà cuối cùng sẽ có thêm một chi tiết "nhỏ" vào để thành OE :v Nhưng lần này chắc sẽ không khó hiểu như lần trước đâu :v (cũng chẳng biết nữa) Ý là đọc xong tự suy nghĩ sẽ ra vấn đề thoi~
P/s: Lần này TUYỆT ĐỐI KHÔNG VIẾT TIẾP nữa -_- (tui mệt gòi :v - cấm đòi viết tiếp nha :3 ) Với lại... chap này không hay đâu :3 Dài lắm í :3 - tới 2594 chữ lận :3 => đọc dễ bị nản :3
Okay, enjoy this chapter~
____________________________________________________
- An Nhi? - Hắn hơi ngờ vực về cô gái phía trước. Bởi hắn tin rằng người chết không thể sống lại. Tuy nhiên, nhỡ đâu còn một phép màu nào đó...?
Cô tiến đến. Nụ cười hoàn mỹ vẫn chưa dập tắt trên môi. Hắn theo bản năng lùi lại. Có chút kinh sợ con người kia.
- Đình Phong... - Cô cất tiếng, chất giọng vẫn trong trẻo như ngày nào khiến hắn chợt rùng mình.
- Em... làm sao mà...
- Khế ước.
Cô cắt ngang, biết hắn đang trong tình trạnh rối bời giữa thực và hư. Đột nhiên, Đình Phong như bị hai từ đó làm thổi bay hết mọi băn khoăn, thắc mắc, hắn nheo mắt, lần này đã đủ can đảm nhìn sâu vào cô.
- Khế ước? Em lại lập khế ước? Khế ước được sống?
- Không. Là được tái sinh.
An Nhi nhìn cao quý như một nữ hoàng. Từ lời nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy quyền lực và sự kiểm soát, đến phong thái tao nhã của niềm kiêu căng. Giống như đôi mắt kia chỉ có thể nhìn xuống, mà chưa một lần ngẩng lên với chủ nhân mình.
Một khoảng lặng kéo dài giữa họ.
Tái sinh?
Liệu hắn có nên vui không? Con người... không, ác ma phía trước rõ ràng không phải là người con gái hắn thích thầm bao lâu nay, cô ta... là một hình ảnh hoàn toàn khác. Một tấm gương phản chiếu lại An Nhi kia. Một tấm kính dày không thể chạm đến. Trong lòng vẫn còn chút ngờ vực, nhưng tâm trí Đình Phong lại để đi nơi khác, tay bất giác đưa lên, chạm vào cô.
Là thật.
Ngón tay khẽ rụt lại rồi đột nhiên không ý thức được hành động của mình, nó kéo luôn An Nhi về phía hắn. Một cái ôm. Nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát.
Đôi mắt cô choàng mở. Con ngươi có chút dao động do hành động bất ngờ này. Cánh tay mảnh khảnh theo bản năng muốn chạm vào tấm lưng rắn chắc kia, nhưng nó đã kịp ngăn mình lại, thật ngớ ngẩn khi nghĩ tới điều đó. Mũi cô cũng cần một hơi ấm. Cô muốn áp mặt mình vào ngực anh, cảm nhận hết mùi hương mà cô đã quen từ trước. Nhưng... bây giờ không phải lúc.
Cô không thể làm vậy.
Cô không được phép làm vậy.
Cô không có đủ tư cách.
Đôi mày An Nhi hơi cau vì buồn, vì tiếc, đây là cơ hội duy nhất cô cô có thể chạm vào anh, để tiến gần hơn, thêm một bước nữa.
Họ đã ở khoảng cách quá xa nhau, đến nỗi dường không thể với tới được.
Họ đã từng thu hẹp khoảng cách lại.
Nhưng cứ mỗi lần ngón tay họ gần chạm vào nhau thì lại có một lực đẩy chúng ra, khiến cho họ không thể tiến gần hơn nữa.
- An Nhi... - Đình Phong khẽ gọi tên cô.
Rồi anh buông cô ra, hai tay nắm chặt vai cô. Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời cô thấy ánh mắt lạnh băng của anh sáng đến vậy, cứ như chứa nước, chứa hết niềm hạnh phúc mà bao tháng năm anh mong chờ sẽ được trông thấy cô một lần nữa, một lần cuối. Và giờ là mãi mãi.
Cái miệng bình thường tinh nghịch cười đùa chọc cô, bây giờ không còn nét trẻ con ấy, nó đang thực sự vui mừng, thực sự cười. Thực sự.
Đôi mi dài cô khẽ rung rinh.
Tại sao...
Tại sao cô lại không thể rơi nước mắt?
Lòng cô đau, cô muốn khóc...
Nhưng tại sao lại không được?
Chẳng nhẽ hai từ "tái sinh" tàn nhẫn đến thế sao? Nó không cho cô thể hiện xúc cảm của mình ư? Đến cảm giác mong nhớ như đã rời xa muôn ngàn dặm, tưởng chừng không bao giờ gặp lại cũng chẳng thể làm cô rơi một giọt nước mắt.
- Thiếu gia... - Cô cố gắng nở nụ cười, tránh làm cho nó không có phần gượng gạo nhưng cô đã không thành công - Ngài... có yêu em không?
Đình Phong ngưng cười.
Nét vui biến mất như một lần cắt.
Tim hắn hỗn loạn đập trong lồng ngực, hai tay giữ vai cô trượt xuống, buông thõng nơi mép đùi.
- Tại sao... Em lại hỏi thế?
An Nhi nuốt nước bọt. Cô thấy rõ sự ngờ vực lộ trên gương mặt điềm đạm của hắn. Cô biết hắn đang nghi ngờ mình. Hắn đang chuẩn bị tinh thần cho một tin không hay sắp đến.
Hắn đang cảm thấy sợ hãi.
- Thiếu gia, em hỏi ngài có yêu em không? - Cô tiến lên một bước, hai bàn tay bất giác đặt lên ngực lắng nghe nhịp tim mình đang đập liên hồi, đôi mắt ngập vẻ lo lắng và mong chờ câu trả lời từ hắn - Nếu như trước giờ tình cảm của em đối với ngài là thật, hãy cho em biết điều đó có đáng không?
Đáng?
Đáng vì cái gì chứ?
Đình Phong lắc đầu, đôi mắt mơ hồ nhìn cô:
- Không, không, em không phải là An Nhi...
- Em đúng là An Nhi! Em chính là An Nhi! Em là Phong An Nhi, là sự kết thúc của ngài, thưa thiếu gia Dương Đình Phong.
- Không... Không phải... - Hắn ép mình phải tin những lời cô nói, nhưng không tài nào điều khiển được trí óc - Cô nhất định không phải người con gái ấy!! Đừng làm ô nhục tên cô ta!!!
- Ngài...!
Đình Phong bỏ đi, để lại bóng ma một mình mang hình ảnh của cô người hầu đó.
Lòng cô cảm giác như đang bị nghìn mũi tên châm vào, bị ngàn con dao đâm xuyên qua bộ lòng như muốn phá nát nó. Tại sao??? Tại sao hắn lại nhẫn tâm như thế?? Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? Chẳng phải chính hắn mới là người có lỗi trước sao?? Chẳng phải hắn là người khơi gợi sự ham muốn hạnh phúc của cô trước sao?? Chẳng phải hắn ác ma lạnh lùng mở lời mời gọi cô ký hiệp ước với hắn? Khiến cô trở thành người hầu của ác quỷ... Cô chỉ biết phục tùng mệnh lệnh và bên cạnh hắn mỗi ngày.
Nhưng, cho tới khi cô nhận ra mình đã đem trái tim này trao cho hắn đã lâu, lúc đó đã quá muộn.
Thời gian kết thúc.
Kim đồng hồ ngừng lại.
Mọi thứ xung quanh ngưng đọng như vừa bị một phép vô hình chặn đứng.
Cô không dám, và chưa bao giờ thừa nhận hắn thuộc về mình. Cô chấp nhận hi sinh vì hắn. Chẳng vì lý do gì... Nhưng những người thân của cô lần lượt ra đi, dưới tay tử thần tàn bạo. Và hắn, chính là người cuối cùng, là người không được phép chết.
Hắn,
Phải bất tử.
.
Cô mím môi. Nghĩ lại những gì đã qua. Cô không thể phủ nhận lời nói của hắn. Rằng cô chính là kẻ mạo danh An Nhi mà liều mạng dụ dỗ hắn.
.
Thần chết cảm thấy cô gái này thật thú vị, có thể trông thấy những điều tâm linh, liền sau khi trả hồn lại cho Đình Phong, mang cô ta đi dạo nửa chặng đường rồi mới hồi sinh lại.
Sau khi An Nhi tỉnh, cô phát hiện mình không phải trong biệt thự của hắn hay ở bệnh viện, mà là một căn nhà gỗ nhỏ. Cô ngồi dậy trên chiếc giường không được cho là êm ái lắm, đập vào mắt cô là chiếc ghế lưng cao được làm đơn giản, nó là cái ghế độc nhất trong phòng.
Một con búp bê ngồi đó.
Đôi mắt được làm từ hai chiếc cúc nhìn cô.
An Nhi chợt thấy rùng mình thì Trương Dũng từ đâu bước vào, anh ta không mặc áo vest mà chỉ là chiếc sơ mi trắng được xắn lên tới khuỷa tay, trông anh chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên mặc dù hơi khựng lại một chút lúc bước vào, lạnh lùng hỏi: "Dậy rồi đấy à, người hầu?" Rồi đặt thau nước lên bàn, chiếc khăn bông màu trắng kéo xuống rồi lại được giắt lên cửa sổ.
- Tôi đang...
- Cô đang ở nhà chúng tôi. - Giọng anh trầm trầm, và đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng anh rõ như thế. Sau đó anh ngồi xuống chiếc ghế ban nãy, con búp bê đặt vào lòng, chân trái vắt lên chân phải - Dù sao tôi cũng không muốn giải thích nhiều. Tôi được nhận tin báo của một người quen là cô rất đặc biệt, và ông ta mạo phạm cho cô được sống thêm một lần nữa, hay nói cách khác là lão ta đã hồi sinh cô. - Nói tới đây anh tặc lưỡi một cái ra vẻ khó chịu, lầm bầm "Lão già chết tiệt, đã là thần chết mà còn bày đặt biến thái với con gái nhà lành" - Tôi chỉ cho cô nghỉ nốt hôm nay. Mai là lễ cưới của Lục Duy, cô có đến hay không thì tùy, dù sao nếu có mặt ở đó thì cũng chẳng ai tin đâu. - Câu cuối anh hơi thấp giọng.
- Tại sao?... - An Nhi hơi chần chừ.
- Bởi vì... cô không còn là người nữa.
Lập tức, đôi mắt cô mở to ra. Khung cảnh xung quanh mờ dần và cuối cùng bao quanh cô là không gian đen kịt. Cô bỗng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Xoay lưng lại, con mắt màu đỏ như hố đen vũ trụ xoáy sâu vào đôi mắt cô.
Nó đang nhìn cô.
Con mắt khổng lồ ấy...
"Ngươi," - Nó nói - "sẽ phục tùng mệnh lệnh ta từ nay."
Trí óc cô nhạt nhoà các hình ảnh và ký ức, thực - hư đan xen nhau đến nỗi cô chẳng thể phân biệt chúng.
Nhưng có một điều...
Giọng nói ấy... Con mắt ấy...
Khiến cô gợi nhớ đến một người. Quen lắm. Rõ ràng là cô biết, nhưng không tài nào nhớ ra...
Andr...
Đúng lúc ấy, cái giọng nói lảnh lót kia lại cất tiếng:
"Ngươi, thuộc về ta."
o O o
- Tôi xin lỗi... Đình Phong... - Cô quỳ sụp xuống nền cỏ còn đang toát mùi rượu.
Hắn khựng lại. Không thèm quay đầu nhìn cô.
An Nhi ôm đầu. Cô cảm thấy thật kinh hoàng với những gì đã trải qua.
Khuôn mặt cô tiểu thư đáng yêu xinh xắn chồng ghép lên con búp bê đơn độc đặt trên ghế cô thấy hôm qua. Và rồi, cả hai hình ảnh đó lại chồng lên con mắt khổng lồ... Và nụ cười ngây thơ... Cái miệng bị khâu bằng chỉ của con búp bê... Sau đó là tiếng gào thét đau đớn của Andrea...
Cô nhận ra, cô thuộc về Andrea, cô là của tiểu thư, cô là thuộc hạ cho con búp bê, cô phục vụ cho con mắt của loài ác quỷ bất tử.
Cô, không phải là An Nhi của ngày trước.
Nhiệm vụ của cô là, thao túng Đình Phong.
- Tôi xin lỗi... Thiếu gia, xin hãy tha cho tôi !! - Cô gào lên trong tiềm thức - Tôi biết ngài sẽ không tin, nhưng trái tim tôi không thể ngưng xao xuyến... Tôi yêu ngài!!
Đình Phong vẫn đứng lặng.
- Thiếu gia?
- Nếu cô là An Nhi, thì tất cả dòng máu của ác quỷ không thể chảy trong cô. Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không? - Hắn trừng mắt chậm rãi nghiêng người nhìn cô - Là ác quỷ đấy.
Hắn bước tới, nhún vai:
- Dù sao cũng nên cắt bỏ đi.
Đột nhiên, khuôn mặt cô biến dạng, nó không phải mặt người, là một loài thú dữ. Nanh vuốt đều lộ hết ra, cứ như vừa lột được chiếc mặt nạ.
Hắn đã biết.
An Nhi gào lên. Chống tay đứng dậy.
Hắn đã biết.
Cô lao tới, như một con thú vừa tìm thấy tình địch. Một kẻ mình luôn muốn giết.
Hắn đã biết!!!
Giọng nói của cô và Andrea chồng lên nhau, giận dữ tột cùng, không một tính từ nào có thể miêu tả sự thù hận có trong giọng nói ấy.
Hiện hình rồi à?...
Một giây, khoé môi hắn nhếch lên.
"An Nhi" khựng lại, -nụ cười của ác quỷ.
Quá muộn rồi...
Quá muộn để cô có thể giết hắn.
Đúng thời điểm ấy, vuốt của hắn vụt xuống, chỉ một đường cắt.
- Andrea, về với địa ngục đi.
Đình Phong buông lời.
o O o
- Chị An Nhi!! Chị An Nhi!! - Min gọi.
Cô mở mắt ra, trước mặt cô là cô hầu nhỏ ngày nào trong bộ váy trắng và chiếc vòng hoa cài trên đầu.
- Min? - Cô mơ hồ hỏi.
- A!! Chị cuối cùng cũng tỉnh! Chị An Nhi, mau ra thay đồ đi!! - Cô bé kéo tay cô đi.
- Thay đồ??? Để làm gì? - Cô trợn tròn mắt, vừa thấy ngạc nhiên vừa thấy xấu hổ.
- Thì hôm nay là đám cưới em với Lục Duy mà...? - Min mỉm cười, hai bên má hơi ửng đỏ - Mà nhân dịp này, em cho chị và Đình Phong thiếu gia "ké" đó! :3
- Hả?????????????
Lúc này mặt cô đỏ bừng, càng không thể làm gì được khi cứ bị lôi đi xềnh xệch như thế.
.
- Mọi người, nhân đây, tôi xin giới thiệu với mọi người một "đám cưới" khác!! - Lục Duy vui vẻ hét vào micro.
Đình Phong bước ra, trong bộ vesy đen lịch lãm cùng chiếc hoa hồng cài một bên ngực áo. Trông hắn đẹp trai lại càng đẹp trai hơn, bảnh bao lại thêm bội lần bình thường.
Ở phía dưới, trên chiếc thảm đỏ trải dài từ cổng hoa đến sảnh, là một cô nàng cầm bó hoa rực rỡ. An Nhi bẽn lẽn chẳng dám ngẩng đầu lên. Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây hết. Tâm trạng cô từ lúc tỉnh dậy đến giờ rất rối bời. Trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao những lúc cần nhớ lại chẳng nhớ gì thế này??? Đầu cô xoay như chong chóng cho tới khi bắt gặp ánh mắt của hắn nhìn cô. Sự ngạc nhiên hiện rõ, hôm nay cô rõ ràng đẹp hơn ngày thường rất nhiều.
Và hắn ôm cô vào lòng, thì thào:
- Lại "lập khế ước" nữa không?
An Nhi nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn, một tên ác quỷ lạnh lùng...
Chính nụ hôn đó, đã làm thay đổi tất cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...