Sáng sớm, mặt trời vẫn không rọi ánh sáng vào nơi này, đúng hơn là bầu không khí thật ảm đạm, hệt như xung quanh tòa nhà mà cô đã từng ở. Căn biệt thự rộng lớn, hoa lệ, được xây theo phong cách quý tộc Châu Âu nên có chút cổ điển.
Cô rảo bước qua chiếc hành lang dài được trải thảm đỏ. Chợt dừng lại trước cái cửa lớn được đắp bằng hai cánh. Cô khẽ đưa tay lên gõ vào cửa.
Cộc Cộc
Không ai trả lời. Cô kiên nhẫn gõ thêm lần nữa. Nhưng vẫn chẳng có tiếng đáp lại. Bực mình, cô mở toang nó ra.
Bên trong căn phòng rộng, dường như chỉ có đúng một chiếc giường nằm chơi vơi ở đấy. Nó to đủ cho bốn người nằm. Xung quanh, từ chiếc rèm mỏng, cho đến chiếc ga giường hay cái mền, đều một màu xám trắng đơn độc. Ánh sáng của mặt trời xuyên qua cửa sổ, nhưng chỉ chiếc vào cái thân thể nằm trên giường, không cử động. Cô đi tới, kéo roạt hai mảng rèm về hai bên. Sau đó đi về phía hắn, cúi người gọi khẽ:
- Thiếu gia, đã đến giờ phải dậy.
Hắn vẫn chẳng đáp lời.
- Thiếu gia, nếu ngài không dậy thì tôi sẽ đá văng ngài ra khỏi nhà đấy.
Cô kiên nhẫn lặp lại. Lúc này, cái tấm chăn mới cử động, từ từ hạ xuống, để lộ mái tóc đen ra, rối bù. Tiếp đến là khuôn mặt hoàn mĩ. Hắn nhắm một mắt lại vì chói, con mắt màu lục còn lại nhìn cô.
- Tôi sẽ không để cô đá tôi ra khỏi đây đâu. - Rồi hắn kéo chăn lại, tiếp tục cuộc trò chuyện với giấc ngủ dở dang.
-... - Cô vốn là người thiếu kiên nhẫn, thở dài một tiếng, cô đành thông báo - Thiếu gia, sáng nay là đầu tuần đấy.
Lời nói có vẻ có hiệu lực với hắn, vì ngay lập tức, hắn đã bật dậy, chạy ào ra ngoài rồi chui tọt vào phòng vệ sinh, vừa chạy hắn vừa hét toáng lên:
- Sao cô không nói sớm?!!
- Vì tôi có nói thì cậu chưa chắc gì đã dậy. - Cô lẩm bẩm một mình.
Hắn nhanh chạy xuống lầu, khoác vội chiếc áo đen của học viện, cravat thắt lỏng le quanh cổ áo sơ mi trắng.
- Bữa sáng của tôi đâu?
- Thiếu gia không vào phòng ăn à? - Cô nói với, vẫn đang từ tốn chỉnh chu lại đồng phục.
- A..., thế này thì trễ mất, ê, còn bao nhiêu phút nữa thì vào học? Ta bỏ ăn sáng được không? - Hắn kéo ghế, ăn vội tô súp được người hầu nấu sẵn vẫn còn đang nóng hổi.
- Thiếu gia mà bỏ ăn sáng thì không được ăn trong vòng ba ngày luôn đấy. - Cô thản nhiên rảo bước về phía hắn, không có gì là vội vàng.
Chết tiệt...! Cái tô súp nóng quá làm phỏng lưỡi hắn.
- Thiếu gia, ngài cứ từ từ, đừng như thế... - Cô lo lắng nhìn.
- Chứ cô bảo ta phải làm sao! Sắp trễ rồi đấy cô có biết không!
- Vậy..., cậu cứ để tôi lái xe. - Cô đảo mắt, liếm môi, rồi nhìn hắn.
Mặc cho thìa súp có nóng thế nào, vừa nghe thấy câu đó, hắn đã nuốt ực một cái. Tay run run không thể cầm nổi cái thìa.
- Áááááááááááááá!!!
- Thiếu gia à, nếu ngài không muốn trễ học thì làm ơn đừng hét nữa, để yên cho tôi lái xe đi! - Cô bình thản giữ tay lái, chân nhấn ga tăng tốc.
- Cô muốn ám sát tôi đấy à! Cô lái như tốc độ ánh sáng thế này xe không chết thì tôi cũng chết thôi! - Hắn cố vươn người về phía trước, nước mắt tuôn ra sau theo chiều gió, mái tóc đen phấp phới trên chiếc xe mui trần.
- Ngài có chết được đâu. - Cô phóng nhanh hơn trên con đường ven núi dẫn tới học viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...