An Nhi mở mắt. Tiếng chim hót ngoài cửa sổ lọt vào tai cô. Ánh nắng tràn vào qua tấm rèm mỏng, ấm áp lạ thường. Cô bật dậy, phát hiện mình dậy trễ. Lật đật mặc bộ đồ hầu thường ngày, chải sơ qua mái tóc rối rồi nhanh chân xuống lầu. Theo thói quen, An Nhi lại vào bếp. Đập vào mắt cô là hai vị thiếu gia, với cái dáng quý tộc thường trực, đang lặng lẽ dùng bữa sáng. Lục Duy và Đình Phong khoác trên người đồng phục trường nghiêm trang, cậu thì vui vẻ nhai nhồm nhoàm cái bánh ngọt, hắn thì lạnh lùng uống tách trà nóng. Đứng cạnh cậu chủ là Min, ôm chặt cái khay nhôm tròn trước ngực, nở nụ cười nhìn cô:
- Chị dậy rồi ạ?
Tuy khung cảnh này có hơi lạ, nhưng cô vẫn ậm ừ trả lời. Bình thường thì An Nhi toàn phải sang phòng thiếu gia gọi hắn dậy, cô mà không kêu thì hắn nhất quyết không chịu vung chăn ra. Đột nhiên hôm nay mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo, từ trang phục, bữa sáng đến bánh ngọt. Nhưng có một điều mà cô vẫn thắc mắc, từ ngày chuyển tới biệt thự của hắn đến giờ, cậu chưa từng đến trường, hôm nay cậu lại đi học à? Bỗng, Đình Phong cất tiếng hỏi làm cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn:
- Cô còn không mau lại đây cho tôi "nếm thử"?
"Nếm"? Hắn đang nói về điều gì vậy? Trong khi cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Lục Duy cũng rời khỏi chỗ, nhìn cô với ánh mắt thèm khát, lưỡi liếm một vòng quanh môi, tươi cười:
- Chúng tôi vẫn đang đói lắm
~Min đặt tay lên môi, nghiêng đầu, điệu bộ ngây thơ:
- Em vẫn chưa "nếm" thử thịt chị như thế nào nhỉ? Chắc là ngọt ha?
- Lâu rồi tôi vẫn không biết vị của con người là thế nào. Chẳng phải đây là cơ hội tốt sao? - Đình Phong rời chỗ, nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh nhưng chứa đầy sự kiêu hãnh và lạnh lùng.
An Nhi lùi xuống. Khuôn mặt dần tái lại. Cô hết nhìn vị thiếu gia của mình, đến nhìn Lục Duy cậu chủ, rồi lại quay sang Min. Mọi người... đều bị làm sao thế này? Cô bỗng nhận ra sự đổi thay của mái tóc họ, các sợi đen dần chuyển sang bạch kim theo chiều từ dưới đuôi tóc lên. Đôi mắt chuyển màu đỏ thẫm. Min, ngay cả em ấy cũng trở thành ác quỷ rồi sao? Cả ba người họ đều tiến đến phía cô. Từ từ và chậm rãi nhưng đủ khiến cả thân người cô tê lại, cô cảm thấy mình không thể cử động được nữa. Nhưng họ cứ ngày một gần hơn. Họ mỉm cười, để lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn tưởng như có thể cắn đứt tất cả. Cô sợ. Run lên từng đợt. Đôi mắt ầng ậc nước. Mồ hôi túa ra từ trán. Bởi trong suy nghĩ cô lúc này chỉ có một: Mọi người sẽ ăn cô.
An Nhi cầu xin được sự sống. Bỗng cô tự cười chế nhạo mình khi nghĩ về quá khứ. Rằng khi đó, cô bất cần đời, cô không thiết sống, không thiết ăn, và cũng chẳng cần một tình yêu nào, dù là nhỏ nhất. Đột nhiên bây giờ lại muốn được sống, không phải rất kỳ lạ sao? Thôi thì, cứ chết đi cho xong. Dù sao cuộc sống này cũng chẳng thật ý nghĩa gì... Cô khép lại hàng mi. Chờ đợi cái chết. Nó sẽ đến nhanh thôi... Chỉ cần một phút nữa cô sẽ rời khỏi thế gian này. Chẳng cần phải vướng bận điều gì thêm nữa.
Ai đó đặt tay lên vai cô. An Nhi giật mình, quay ngoắt lại. Thì ra là Nguyên Khôi. Anh ta đang làm gì ở đây thế? Và tại sao lại xuất hiện đúng lúc này? Anh hơi cười. Tách đôi môi mỏng ra, anh khẽ thì thào vào tai cô:
- Hãy đi với ta...
Đi với anh? Anh là một thiên thần có cánh. Liệu đi với anh sẽ cứu rỗi được linh hồn cô không? Nhưng An Nhi cô cũng chẳng còn thời gian nữa, bởi bọn họ đang đến gần hơn, gần hơn nữa. Cô nên lựa chọn điều gì đây? Sự sống hay cái chết? Ác quỷ hay thiên thần? Đột nhiên, trong mớ suy nghĩ hỗn độn dày đặc của cô, vọng lên giọng nói của Đình Phong, hắn nói như đang hét:
- Cô mà không đến đây tôi thề sẽ giết chết cô đấy, rõ chưa?!!
Giữa hai người này... cô thật phân vân quá!
A...
Cô bỗng nhận ra một điều. Hình như có gì đó sai sót ở đây... Có gì đó còn thiếu... Cô cố lục lọi trong trí nhớ mình để tìm ra thứ đó. Nhưng càng cố nhớ thì hai thái dương cô lại càng đau nhức. Cô không sao nhận ra sự thiếu sót ấy được. Cô vẫn kiên trì, hay ương bướng cố nhớ, mặc cho cơn đau có giày xé cô thế nào.
Cuối cùng...
Choang !!!
Bức tường được làm bằng gương vỡ đi. Ảo ảnh biến mất. Các mảnh ghép của sự tưởng tượng hay cơn ác mộng nào đấy tan dần xuống. An Nhi có thể nhìn thấy những mảnh thuỷ tinh tưởng chừng như trong suốt và sẽ không bao giờ nứt rơi vụn và dần biến mất trên thềm gạch đen. Độ dày của chúng có màu thạch anh tím. Trông mới tuyệt đẹp và diệu kỳ làm sao...
Cô hoang mang. Đôi mắt bỗng mất hút đi sự sống và sắc tỉnh táo của một con người bình thường.
_____________________________________________
Chap này mình cho diễn biến hơi nhanh...
Lúc đọc lại thì... tại vì mình viết nên dễ tưởng tượng ra, sợ mọi người đọc vào không hiểu thôi... Thành thật xin lỗi mọi người >_< !!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...