- Ch-chị An Nhi...- Nhỏ ấp úng gọi cô.
- Sao? - An Nhi đang trộn hỗn hợp làm bánh thì quay sang nhỏ.
- C-cái này...- Min đưa lên tô bột nó trộn.
- Ừm, thế này chưa đều, trộn thêm đi.
- Dạ...
...
- Chị An Nhi...
- Tốt rồi, cho cái này vô.
- Dạ.
...
- Chị ơi...
- Hả? Á, đừng có bỏ cái đó. Vớt ra đi.
...
- Chị An Nhi.
- Đúng rồi, tiếp đi. Sau đó bỏ vào đây nhé.
- Dạ.
...
- Chị...
- Đợi thêm vài phút nữa thôi, sắp xong rồi mà.
- Dạ.
...
- Chị ơi...
- Đúng rồi, làm thế này nè, ừ, tốt.
...
- Thế này được chưa chị?
- Ô, xong rồi đấy, giỏi lắm! - Cô xoa đầu nhỏ.
- Ưm, cảm ơn chị. - Nó đỏ mặt.
Cuối cùng cũng xong một cái bánh nướng. An Nhi bảo Min lên đưa cho cậu chủ của mình, con bé nghe lời rồi lon ton lên cầu thang. Cô mỉm cười, sau đó cũng mang bánh sang cho thiếu gia.
Cộc cộc. Cô lễ phép gõ cửa như thường ngày.
- Thiếu gia, tôi mang bánh tới cho ngài đây.
Lập tức cánh cửa được mở ầm ra khiến cô giật mình.
- Thiếu gia...?
Trước mặt cô là khuôn mặt thèm khát như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả. Hắn chộp lấy cái bánh trên cái khay cô đang cầm, lấy cái thìa nhỏ múc lia lịa. Và hắn... ăn như hổ đói.
- Thiếu gia, ngài đói hả? Để tôi xuống làm bữa trưa cho ngài, hôm nay phá lệ ăn sớm một bữa vậy.
Hắn nuốt ực một cái. Vỗ vỗ ngực vì nghẹn rồi nói với cô:
- Cô không phải lo. Ta không đói, chỉ muốn ăn cái gì đó ngọt ngọt thôi.
-... Vậy..., tôi đi đây ạ. - Cô cúi đầu chào.
- Á, khoan đi, vô đây chút.- Đình Phong kéo tay cô vào, rồi sập cửa.
Ở phòng Lục Duy.
Cộc cộc. Nhỏ gõ cửa. Trước khi đợi cậu ra, Min khẽ nuốt ực một cái. Nhỏ vẫn còn nhát lắm.
Cạch
- Ô, Min?
- A-anh, à không, cậu chủ, t-tôi mang bánh đến cho cậu! - Nhỏ chìa thẳng khay bánh ra.
- Cảm ơn nhé. Mà em gọi anh là gì cũng được mà. - Lục Duy nở nụ cười ấm áp, nhận lấy bánh nhỏ đưa.
- K-không được. Chị An Nhi bảo cậu chủ là cậu chủ, thiếu gia là thiếu gia, không thể tùy tiện xưng hô cách khác được! - Nhỏ cúi gằm, nãy giờ vẫn không ngẩng mặt lên.
- Hửm...? - Lục Duy mắt hướng lên trần nhà, ngậm cái muỗng bánh mới bỏ vào miệng. Bỗng thốt lên - Ngon quá! Bánh này em làm hả?
- Ư-ưm. Mong cậu chủ sẽ thích, là chị An Nhi chỉ em làm đó.
- Cảm ơn em. Anh thích lắm. - Cậu xoa đầu nhỏ, cảm thấy... hình như nhỏ nóng lên thì phải. Bèn nhìn vào hai lỗ tai, vì Min cứ không chịu nhìn cậu, và Lục Duy phát hiện, nhỏ dễ xấu hổ thật đấy, tai đỏ hết lên rồi này.
o O o
- Chị An Nhi ơi, cái này đặt đâu vậy? - Min bé bỏng lon ton đến bên cô, hai tay cầm hai đĩa đồ ăn người đầu bếp vừa làm còn đang nóng.
- Một đĩa em đặt ở đầu bàn cho thiếu gia, cái còn lại em đặt kế bên ấy, đó là của cậu chủ.
Cô cũng bưng ra một lúc... bốn đĩa. Nhỏ vâng một tiếng rồi làm theo. Bác đầu bếp mỉm cười, nói:
- An Nhi, con bé ấy dễ thương thật đấy. Là người hầu mới hả?
- Dạ vâng. Bác có nhớ lần trước cháu giới thiệu với bác về cậu chủ Lục Duy không? Cô ấy là người hậu cận bên ngài ấy.
- Thế à? - Bác đầu bếp ngạc nhiên - Vậy thì hai cậu chủ với thiếu gia nhà ta đều có người hầu bên cạnh rồi nhỉ?
- Hihi, vâng.
Cô cười nói với bác đầu bếp, mọi hành động của cô đều được thu lại trong mắt một người. Hắn luôn theo dõi cô, có thể. Đình Phong thường ngây người mỗi khi cô cười. Rất xinh xắn, đáng yêu, luôn khiến tim hắn lỗi nhịp. Hắn thích mọi thứ từ cô.
- Chị An Nhi...- Min giật giật váy cô.
- Sao thế?
- Em muốn hỏi... chỉ có thiếu gia với cậu chủ ngồi ăn ở đây thôi hả?
- Ừ. Thì sao?
- Vậy..., có cần cái bàn dài thế không? Lại rất ít đồ ăn nữa, à không, đủ phần ăn cho hai người.
- Ừm. Bàn đó dài 12 mét đấy, làm từ chất liệu gỗ rất tốt. Là bàn cho thiếu gia mà, sao không lớn được chứ? - Cô nháy mắt tinh nghịch. Bảo nhỏ lên gọi cậu chủ xuống ăn. Con bé phụng phịu, sao lúc nào cũng phải lên lên xuống xuống gọi hắn xuống. Cô ôn tồn giải thích: vỗ vai nhỏ, lắc lắc đầu, "người hầu là vậy đó em".
Đang định lên gọi vị thiếu gia biến thái đáng kính của cô thì hắn chạy ào xuống, ôm chầm lấy An Nhi như bạn lâu ngày không gặp.
- Thiếu gia, ngài dùng bữa đi ạ. -.-
- Cô ăn chưa?
Lại câu hỏi quen thuộc, và cô lại trả lời quen thuộc, đem cái luật lệ người-hầu-không-được-phép-ăn-cùng-chủ-nhân ra nói với hắn.
Hai vị thiếu gia đang ăn, bỗng anh chàng Lục Duy vờ làm rơi nỉa trên bàn. Min lo lắng hỏi cậu chủ có sao không thì cậu trả lời:
- Tay anh đau lắm, nhức không chịu nổi, chắc không ăn được quá...
- Không được, cậu chủ phải ăn! Chị An Nhi nói nếu không ăn thì cậu chủ sẽ không có sức khỏe làm việc!
- Thế em nói xem, tay anh đau thế này làm sao mà ăn được? - Lục Duy giương đôi mắt to tròn hệt như chú mèo con đáng thương nhìn Min, thậm chí là... chớp chớp (?!)
- A, hay là để em đút cho?
- Ừm! Vậy nhờ em nhé! - Cậu vui vẻ gật đầu lia lịa. Sau còn lén nháy mắt với Đình Phong đang há hốc mồm xem thằng em... giở chiêu.
Hắn đằng hắng. Bắt đầu bắt chước cậu chàng.
- Này, tay ta tê hết lại rồi, cô mau đút cho ta đi!
- Tay ngài tê chứ đâu có gãy? - Cô hất hàm. An Nhi đã sớm biết cái trò này của cậu chủ, chỉ là cô thấy Min ngây thơ dễ tin người quá thôi. Tiện đây, cô rất muốn nói, Đình Phong thiếu gia à, ngài diễn kịch kém thật đấy!
- Nhưng ta không cầm gì lên được!! - Hắn làm mình làm mảy, như một đứa trẻ không đòi được món mình thích.
- Ý ngài là... muốn tôi đút cho ngài ăn chứ gì?
Hắn gật đầu lia lịa, tưởng cô đã hiểu ý. An Nhi kéo ghế sát hắn, Đình Phong hí hửng mở miệng, cô ném nguyên một muỗng to như cái giá múc canh vào. Hắn xém phun hết ra, cô cười khoái chí. Sau khi nhét được tất cả vào cái bao tử, hắn đứng bật dậy:
- Cô làm thế chẳng khác nào bỏ dao vào miệng tôi cả!
- Thì thiếu gia bảo tôi đút cho ngài ăn chứ đâu có bảo tôi phải đút thế nào đâu? - Cô nhún vai ngây thơ.
- Cô...!
- Tôi sao? Giờ ngài có ngồi xuống và ăn hết bữa không thì bảo?
Hic, hắn tội nghiệp ngồi xuống. Trước khi kịp để cô đút muỗng thứ hai, Đình Phong nhìn qua chỗ Lục Duy. Tụi nó... đang vui vẻ cười đùa vời nhau kìa...! Thấy vậy, cô không nhịn được cười, đành phải nhẹ tay chút thôi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...