“Ông chủ à, rốt cuộc anh định làm cái gì?”Giang Hiểu Nguyên đứng trước bàn giải phẫu, quan sát thi thể cô gái đã chết một thời gian đang nằm trước mặt, vẻ mặt đầy sự nghi ngờ mà hỏi thầy của mình.“Tôi cũng không nắm chắc lắm, chỉ là muốn cố gắng thử một lần mà thôi.”Thời gian gấp rút nên Liễu Dịch không nói nhảm nữa.
Anh đặt máy ảnh vào trong lòng Giang Hiểu Nguyên, sau đó mở máy ghi âm ra rồi tiếp tục đặt vào lòng cậu ta.“Cậu phụ trách chụp ảnh, nhưng kiểm tra bề ngoài thi thể thì ghi âm sẽ tốt hơn, ghi tay bổ sung sau cũng được.”Anh vừa đeo găng tay, vừa tự giễu một câu: “Đương nhiên, nếu không phát hiện ra được manh mối nào quan trọng thì nói không chừng không cần phải bổ sung nữa đâu.”Nói xong, Liễu Dịch đưa cậu học trò Giang Hiểu Nguyên đi vái thi thể Tô Nhuế Nhuế một cái, sau đó bắt đầu kiểm tra thi thể trắng nhợt không còn chút màu máu của cô.Trên thi thể cô gái có rất nhiều vết bầm có màu sắc cùng kích thước khác nhau.Những vết có màu nhạt đã biến thành màu vàng nhạt, rìa vết bầm cũng đã mờ dần.
Còn những vết có màu đậm đã xuất hiện những vết đỏ thẫm hoặc màu nâu đậm, nhìn qua thì những vết tích này vẫn còn rất mới, đa số nằm ở phần đùi, cánh tay và vai phải.“Trên cổ tay phải có thể nhìn thấy vết bầm do tay siết chặt để lại.”Liễu Dịch dùng bàn tay mang bao tay, nhẹ nhàng nhấc tay phải của Tô Nhuế Nhuế lên, để lộ ra ba vết bầm màu đỏ song song với nhau nơi cổ tay, độ dày và khoảng cách đều trùng hợp với vết bầm do một người thành niên dùng sức để lại.Hai bên chỗ ba vết bầm song song còn có một số vết cào nhạt như móng tay cào để lại.Liễu Dịch dùng bông gòn lấy một chút biểu bì nơi vết cào, dù thi thể bị ngâm dưới nước một thời gian dài, rất khó để lại vết biểu bì khác dính bên trên, đa phần đều không thể kiểm tra được DNA của người khác, nhưng anh vẫn cẩn thận lưu lại mẫu biểu bì.“Tôi nói này, tôi cảm thấy vết trên vai cô ấy cũng giống như vết cào.”Giang Hiểu Nguyên hiểu đại khái được ông chủ mình muốn làm gì, cậu ta di chuyển camera từ cổ tay đến vết bầm không có quy tắc lắm trên vai phải của Tô Nhuế Nhuế.
Cậu ta suy nghĩ một chút rồi tức giận bổ sung: “Nhưng mà vì vẫn còn cách một lớp áo nên màu sắc có vẻ nhạt hơn, vết xung quanh cũng không rõ ràng…”Liễu Dịch khoát tay, ý là tạm thời khoan đã chú tâm vào vết thương chưa xác định này.Anh cẩn thận kiểm tra từng centimet trên người Tô Nhuế Nhuế, cố gắng tìm kiếm manh mối mình muốn tìm giữa hàng loạt những vết thương loang lổ, trồng chéo nhau.Trước đây Liễu Dịch đã từng gặp việc người nhà từ chối nghiệm thi, đa số đều vì bị ảnh hưởng từ những quan niệm xưa cũ.
Họ muốn bảo quản thi thể người thân được nguyên vẹn, đồng thời cũng không muốn để cho những người đó đã chết rồi vẫn không được yên nghỉ, còn phải chịu đựng mấy việc xẻ da cắt thịt, nên họ mới không đồng ý nghiệm thi.Thông thường những người thân như vậy sẽ bị cảnh sát thuyết phục rất dễ dàng.
Dù họ vô cùng đau khổ nhưng sau khi nghe thấy cái chết của người thân mình có chỗ đáng nghi, thì vẫn để cho cảnh sát điều tra rõ chân tướng, đồng ý cho nghiệm thi.Dù Liễu Dịch chưa từng gặp bố mẹ của Tô Nhuế Nhuế, nhưng bố cô lại để con gái vợ trước ở lại nhà cũ để học trường nội trú, đưa theo vợ kế cùng con trai đi sống ở một thành phố khác.
Khi nghe thấy tin con gái chết thì cũng không có biểu hiện gì là quá đau khổ, ngược lại ông ta nhanh chóng thỏa thuận vấn đề bồi thường với trường học, dự tính sẽ giải quyết riêng.Người bố như vậy thì chắc chắn lý do từ chối nghiệm thi là vì họ đã đạt được kết quả họ mong muốn với cái “chết” của đứa con gái này.
Cho dù cảnh sát có tiếp tục điều tra cũng không thể điều tra được gì nhiều, vì vậy cũng sẽ không đồng ý tiếp tục điều tra.Vì vậy những việc Liễu Dịch làm bây giờ chính là tìm được những đầu mối có thể thuyết phục được bố mẹ Tô Nhuế Nhuế, nói với hai người họ cái chết của Tô Nhuế Nhuế không đơn giản như lời nói của nhà trường.
Chỉ cần tìm ra được nhiều manh mối thì sẽ càng gần với chân tướng hơn, họ cũng có thể giành được nhiều lợi ích hơn nhờ vào cái chết của con gái họ.Nói thật thì Liễu Dịch không tự tin lắm với suy đoán của mình, vừa nãy anh quyết đoán nói với Thích Sơn Vũ cho anh một tiếng cũng chỉ có ý phùng mà giả làm người mập* mà thôi.(*Nói một việc gì đó nằm ngoài khả năng của mình.Truyện được dịch bởi VitaminC, đăng tại d truyen.
com)Nhưng anh cảm thấy, nếu mình không cố gắng dùng một tiếng để thử, cuối cùng cái chết của Tô Nhuế Nhuế sẽ trở thành vì không chịu được áp lực học tập nên đã tự sát như lời của những người làm chứng.
Trên người cô tràn đầy vết thương, cùng với camera giám sát đầy đáng ngờ kia sẽ bốc cháy trong lò, biến thành một đám tro bụi không ai thèm quan tâm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...