Hồ Tuấn thật tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng.
Dư Sơ Lâm vẫn duy trì biểu tình thương tâm tội nghiệp rời trường học, sau đó ở bên ngoài cánh cổng khôi phục vẻ mặt không biểu tình, bắt đầu nghĩ về các mối quan hệ. Vợ Hồ Tuấn có một người em trai làm ở Sở Giám dục, mà Dư Tu cũng làm ở Sở Giáo dục, cha vợ Hồ Tuấn có chức vụ tuy không lớn nhưng cũng chả nhỏ ở Sở Giáo dục.
Thật tốt, thật tuyệt vời.
Với sự hiểu biết của hắn về Dư Tu, chuyện quyền Giám hộ khẳng định không thành thì tuyệt đối sẽ làm ra vài chuyện xấu, mình thì giao lưu nhỏ hẹp, Dư Tu muốn chỉnh mình sẽ không ngại bắt đầu từ giáo viên và bạn học, hiện giờ thầy giáo đã được mình ra tay chặn trước, vậy Dư Tu bên kia sẽ làm được cái gì, hẳn là sẽ không dễ dàng đâu.
Ngành giáo dục có một cái vòng luẩn quẩn kỳ quái, từ bên trong muốn truyền tin ra bên ngoài rất khó nhưng một khi bên ngoài có chuyện bát quái sẽ rất nhanh truyền đi khắp nơi. Hiện Dư Tu làm việc trong Sở giáo dục, đây chính là cái hố hắn đào… Hắn muốn nhìn xem, một kẻ có cái danh tính kế di sản của cháu trai như Dư Tu làm sao để leo lên phía trên được!
Buổi tối khi hắn về nhà, hàng xóm nói cho hắn biết có người tự xưng là cậu hắn tới tìm hắn.
Dư Sơ Lâm có chút khó chịu, đối với hắn mà nói, Dư Tu chính là một cái mương đen ngòm, hắn thật vất vả mới thoát khỏi kẻ đó thì sao có thể nghĩ còn dính líu tới kẻ đó chứ —— tốt nhất đừng để hắn ngửi thấy mùi hôi thối trên người ông ta! Hiện giờ tên kia lại tìm tới cửa, quả thực là ảnh hưởng chất lượng sinh hoạt của hắn mà.
Khoảng bảy tám giờ, tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên, hắn nghĩ có thể là Lương Chu gọi hay không nên đi qua tiếp.
“A lô, Sơ Lâm à, là cậu đây, cậu nghĩ chúng ta hình như có chút hiểu lầm, cậu thương cháu như vậy, sao có thể …”
Dư Sơ Lâm bị từ “thương cháu” ghê tởm mà trực tiếp ném điện thoại. Một phút đồng hồ sau, tiếng chuông lại chấp nhất vang lên, hắn không thể nhịn nổi mà rút dây điện thoại.
Dư Tu này thật là âm hồn bất tán, phiền chết đi được!
Sau khi phòng khách yên tĩnh trở lại, hắn xoay người vào xong phòng, bắt đầu thu thập đồ đạc—— lấy tính cách của Dư Tu, gọi điện không được sẽ tuyệt đối mò tới cửa! Hắn vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.
Quả nhiên khi hắn vừa ra tới bồn hoa bên ngoài khu dân cư thấy Dư Tu lái xe đi tới, hắn vội vàng trốn sau bồn hoa chờ xe đi qua, mặt trầm lặng. Thật là âm hồn bất tán, hắn gần như cũng đoán được những câu nói của tên kia khi thấy mình, không ngoài mấy câu linh tinh “cậu là đau nhất cháu, nhưng người khác tiếp cận với cháu đều có mục đích, mau tới để cậu ôm ấp” sao.
… Quả nhiên chỉ nghĩ cũng đủ thấy chán ghét.
Hắn hít sâu, ổn định cảm xúc.
Có lẽ là vì ảnh hưởng từ tuổi tác, có lẽ vì tâm cảnh thay đổi sau khi lựa chọn quyền giám hộ, tóm lại, cảm xúc của hắn bây giờ luôn dễ tiêu cực táo bạo —— đặc biệt là khi đối diện với Dư Tu!
Thật không thể hiểu nổi, hắn ghét hắn như vậy.
Thời tiết nóng bức trong ngày hè cuối cùng bị gió đêm mang đi, hắn lay hoay trên phố vài vòng, rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, sau đó hắn đứng ở góc đường nhìn đám người đi tới đi lui, đại não dần dẫn tĩnh lặng.
Sống sau tường cao mấy năm khiến hắn khát vọng dung nhập vào xã hội, có thể nhẹ nhàng thanh thản lắc lư trên phố khiến hắn cảm thấy rất vui… Thật tốt, cuộc sống thật sự vẫn tràn ngập niềm hy vọng.
Bóng tối còn chưa tới, ánh sáng đã bên tay.
Cứ dạo vài vòng lúc nửa đêm, hắn rốt cuộc cũng tận hứng, nghĩ muốn tìm một khách sạn bình thường để nghỉ qua đêm.
Em gái tiếp tân khách sạn rất ôn nhu, thấy hắn đi một mình còn chiếu cố nói thêm vài câu, đợi đến lúc lấy giấy chứng minh nhân dân và tiền đặt cọc, hắn liền ngốc. Sau mấy năm cải cách thi tốt nghiệp, lúc thi yêu cầu xuất chứng minh nhân dân, cho nên trước khi thi, trường học thống nhất sẽ xử lý giúp bọn họ chứng minh nhân dân, nhưng tiền đặt cọc …
Tuy rằng hắn đúng là có rất nhiều cái vạn trên mặt pháp luật, nhưng trong hiện thực, hắn không hơn một kẻ nghèo đói. Tiền nằm trong tay luật sư, ở trong sổ tiết kiệm, ở ngân hàng … Nói tóm lại, trong túi hắn không có một xu.
“Làm sao vậy? Là không mang theo chứng minh nhân dân sao? Thấy hắn sờ soạng trong túi hồi lâu mà không lấy ra được thứ gì, cô gái tiếp tân chần chừ mở miệng. “Cái này, ừ, thật xin lỗi, tôi chắc là không ở lại được, làm phiền chị.” Hắn xấu hổ cười cười, yên lặng kéo khóa ba lô lên, xoay người rời đi.
“Này, từ từ đã.” Tiếp tân nhìn thân ảnh đơn bạc của hắn, rốt cuộc cũng không đành lòng, từ trong ngăn kéo lấy ra một ít kẹo, đi vài bước nhét vào trong tay hắn, nhấp nhấp môi, giọng nói ôn nhu: “Rời nhà trốn đi sẽ khiến cha mẹ em lo lắng đấy, mau trở về đi nhé.”
Kẹo trong tay được đóng gói thật tinh xảo, đủ mọi màu sắc khiến người ta nhìn vào tâm tình cũng vui lên, hắn nắm tay lại, ngẩng đầu, cảm kích nói lời cảm ơn với nữ tiếp tân: “Cảm ơn, vâng, em đây liền trở về… Kẹo rất đẹp ạ.”
Thiếu niên mười lăm tuổi đúng là tuổi đẹp, tướng mạo Dư Sơ Lâm được di truyền nét dịu dàng nhu hòa từ mẹ Dư, hắn cười nhẹ nhàng cũng mang theo chút hương vị ôn nhu. Nữ tiếp tân hơi đỏ mặt, nghiêng đầu tránh đi tầm mắt của hắn, đẩy hắn ra bên ngoài: “Mau trở về đi thôi, nếu không sẽ không còn xe đâu.” Nói xong thì chạy trở về đứng sau đài tiếp khách, còn thẹn thùng cười với hắn.
Dư Sơ Lâm gật gật đầu với cô, nắm chặt kẹo trong tay, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi khách sạn, nhịn không được mỉm cười.
Trên đời này, quả nhiên vẫn còn nhiều người tốt.
Mặc dù được em gái xinh đẹp cho kẹo khiến người vui vẻ, nhưng sau khi phát hiện mình không tìm được đường về nhà thì sắc mặt Dư Sơ Lâm hoàn toàn thống khổ.
W thị trong trí nhớ đã sớm mơ hồ, hắn lại tùy ý đi loạn khắp nơi, giờ quay đầu nhìn xung quanh thì không tìm được hướng về nhà nữa rồi … Mà trong túi hắn lại không có tiền, muốn gọi xe về nhà đều không thể được.
Đi tới đi lui đến gần một sân ga, hắn ngẩng đầu nhìn biển trạm, muốn từ trên đó tìm kiếm biển báo giao thông quen thuộc. Người đi đường càng lúc càng ít, thi thoảng mới có người đi qua nhưng đều là bộ dáng vội vàng.
Tất cả mọi người đều đi về nhà, chỉ còn lại mình… Quả nhiên là đã tách xa xã hội quá lâu sao?
Tiếng nhạc nhẹ đánh gãy suy nghĩ của hắn, di động trong ba lô hơi rung, hắn sửng sốt một chút mới duỗi tay lấy di động từ trong ba lô ra, nhìn hai chữ “Lương Chu” lập lòe trên màn hình mà hơi xuất thần.
A, đây là anh trai trên danh nghĩa của mình.
Anh trai, xưng hô thật kỳ quái xa lạ.
Động tác nhận điện thoại hơi cứng ngắc, hắn đưa điện thoại di động đến bên tai, nhẹn nhàng “A lô “một tiếng … Anh em bình thường sẽ ở chung như thế nào nhỉ? Không đúng, mình với Lương Chu không tính là anh em “bình thường”, con riêng thật làm người bất đắc dĩ…
Vẫn là giọng nói trầm dễ nghe bên kia, nhưng so với ngày thường thì nói nhanh hơn: “Em đang ở đâu?Điện thoại nhà em sao lại không liên lạc được?”
“Em rút dây điện thoại ạ…” hắn nhìn đường cái càng ngày càng trống trải, nhíu mày suy tư —— làm sao để nói chuyện tự nhiên đây? Giao lưu tình cảm anh em bình thường sẽ thế nào nhỉ?
“Vì sao lại rút dây điện thoại?”
“Vì tên mương nước bẩn kia luôn làm phiền em, em cảm thấy bực, nên rút.” Làm sao để biểu đạt thiện ý của mình đây? Chủ động gọi anh trai sao? không được, sao lại có cảm giác thẹn thùng vậy nhỉ?
“Mương nước bẩn?”
“……”
Từ từ, hắn có phải vừa mới nói ra từ ngữ kỳ quái gì không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...