Người Giám Hộ

Ông Chu  mặt cười nhìn gia đình vui vẻ hòa thuận, xua xua tay bảo Dư Sơ Lâm ngồi xuống, nói: “Tiểu Hòa quả thật ngứa da, tiểu Dư cháu đừng động vào, nghe nói kỳ thi cuối kỳ vừa rồi cháu lại đạt đệ nhất? Không tệ không tệ, nhà ta năm nay thi đại học lại có một Trạng nguyên rồi!”

“Ông, ông sao nói vậy, ông nói vậy Tiểu Dư đi thi sẽ khẩn trương đấy.” Chu Thi cười chen vào nói, vẫy tay với Dư Sơ Lâm: “Tiểu Dư, em lại đây, cháu ngoại trai em vừa mới động, em tới sờ đi.”

Dư Sơ Lâm lúc này ngồi xuống lần nữa, nghe Chu Thi nói vậy thì ánh mắt sáng lên, đứng dậy nóng lòng muốn thử: “Em có thể chứ? Anh rể họ sẽ không ghen chứ!” Hắn thật ra rất thích trẻ con, năm đó khi mẹ hắn còn sống, hắn vẫn luôn quấn quýt bên mẹ bảo mẹ mau tìm chồng sinh cho hắn một em gái, chỉ tiếc… Hơn nữa, đời này chắc hẳn hắn cũng vô duyên với có đứa con của chính mình, cho nên đối với đứa trẻ, bản năng hắn vẫn muốn thân cận.

“Anh ấy dám!” Chu Thi cười liếc mắt nhìn Lý Trung một cái, đẩy đẩy hắn sang bên cạnh, nói: “Dịch qua đi, để vị trí cho tiểu Dư, hạnh nhân cho anh, anh bóc giúp em đi.”

“Đúng, đúng, đều nghe em.” Lý Trung cười lắc đầu, bưng một bàn nhỏ hạnh nhân đứng dậy, dịch chỗ ngồi.

Dư Sơ Lâm không lưu tình dứt khoát vứt bỏ Lương Chu, cười tủm tỉm ngồi sang bên, do dự một hồi, rốt cuộc dưới sự cổ vũ của Chu Thi mà đặt tay lên bụng cô. Hắn không dám dùng sức, chỉ đặt ở trên bụng, tò mò cảm nhận một chút, nhíu mày: “Chị họ, không động ạ.”

“Tiểu tử ngốc, sờ này, bên này đá, nhanh nhanh.” Chu Thi nắm tay hắn, đặt vào nơi thai nhi động, cười nói: “Có cảm giác không? Bây giờ nó đứa bé còn nhỏ, lực đạp không lớn.”

Cách một tầng áo lông, bàn tay cảm giác bị đá vẫn rất rõ ràng, Dư Sơ Lâm vèo một cái rụt tay lại, cảm thấy khẩn trương: “Sờ thấy, sờ thấy, bé vừa đá tay em.” Loại cảm giác chờ mong sinh mệnh mới này thật là tốt.

Lý Trung có chút ghen tị liếc mắt nhìn bọn họ một cái, dùng sức bóc vỏ hạnh nhân, lẩm bẩm: “Tiểu tử thối thật nể tình, ngày thường cha sờ đều không động, một chút đều không hiếu thuận.”

“Ha ha ha, anh xứng đáng.” Văn Kỳ không cho mặt mũi cười nhạo, thấy Dư Sơ Lâm nhìn lại thì chớp chớp mắt, hào phóng tự giới thiệu: “Sơ Lâm đúng không, chị là bạn gái anh họ em tên Văn Kỳ, em cứ gọi trước là chị dâu họ nhé.”

Ân tượng của Dư Sơ Lâm về Văn Kỳ không tệ, lập tức rất nể mặt ngoan ngoãn gọi: “Chào chị dâu họ, anh họ thực sự có ánh mắt, tìm được một bạn gái xinh đẹp như chị dâu họ.”

“Biết nói chuyện, chờ chút nữa chị cho em bao lì xì lớn!” Văn Kỳ cười tít mắt, hoàn toàn dẫm nát mặt nạ thục nữ dưới chân.

Chu Khải thấy thế vội ngẩng đầu nhìn cha mẹ mình, sau khi tiếp xúc ánh mắt của bọn họ thì giơ tay xoa xoa cái trán, bất đắc dĩ cười, tốt quá, thì ra tất cả mọi người đều nhìn rõ gương mặt thật của Văn Kỳ.

Lương Chu nhìn Văn Kỳ đang cười thân thiết với Dư Sơ Lâm, đụng chạm cánh tay Chu Khải, nhỏ giọng hỏi: “Chuẩn bị khi nào kết hôn?”

“Ngày quốc tế phụ nữ 8-3.” Chu Khải im lặng nói ra cái ngày này, bộ dáng thê nô mười phần: “Văn Kỳ thích ngày này, anh cũng không có biện pháp.”

“Cũng không tồi.” Lương Chu gật đầu: “Qua năm mới liền bắt tay chuẩn bị, cần gì giúp cứ nói, cấp dưới em có vài người sắp xếp kế hoạch hoạt động không tồi.”

“Đã biết, cảm ơn chú trước.”

“Khách khí, lần này Thanh Trì bận rộn, anh tới giúp đỡ là được.”

“Thì ra em đánh bài toán này…”

“Có giúp hay không?”

“Giúp, ai bảo anh là anh em chứ.”

Hai anh em nhìn nhau cười, bưng nước trái cây uống một chút, hiệp nghị đạt thành.

Bà Chu nhìn đám con cháu ồn ào mà lại nghĩ tới con gái lẻ loi nơi nghĩa trang, giơ tay lau khóe mắt, đột nhiên mở miệng nói: “Chu Chu à, cháu xem anh chị họ cháu đều có đối tượng rồi, cháu lại lớn thêm một tuổi, bà ngoại tìm cho cháu một người vừa ý ở bên cháu, cháu thấy thế nào? Cháu thích người như thế nào, bà nhất định tìm được giúp cháu!”


Dư Sơ Lâm sửng sốt khi nghe những lời này, tâm hơi nhảy lên, vội quay đầu nhìn  Lương Chu. Lúc đúng, Lương Chu cũng đang nhìn hắn, thấy ánh mắt mang theo kinh hoảng nhìn mình thì lòng mềm nhũn, rũ mắt suy nghĩ, rốt cuộc hạ quyết định, quay đầu nghiêm túc nhìn bà ngoại nói: “Bà ngoại, có chuyện cháu hy vọng bà có thể cảm thông, thật ra thì cháu…”

“Bà nội, ông nội, bên ngoài có người mang theo một đống lớn bảo tiêu xông vào ——” Chu Hòa kinh hô chạy vào, cắt đứt lời nói tiếp theo của Lương Chu.

Chu Thanh Nhân nhíu mày: “Sao vây? Kêu kêu quát quát gì, có khách nhân tới thì mời vào đi.”

“Khách nhân nào, có mà là kẻ thù thì có! Người kia nói mình họ Diêm!” Chu Hòa kéo lệch khăn quàn cổ của mình xuống, ánh mắt phẫn nộ. Đáng chết, đều nói không cho vào còn xông vào, một đám người man rợ!

“Họ Diêm? Diêm Duy? Hắn vậy mà dám vác mặt đến! Ta đánh gãy chân hắn!” Chu Thanh Hòa vỗ bàn đứng dậy, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài: “Tôi ngược lại muốn nhìn một chút, hắn lần này tới muốn làm cái gì! Chu Chu, đứng yên trong phòng, chớ để súc sinh kia làm thương mắt cháu!”

Diêm Duy vừa tới, các nam nhân trong phòng đều đứng dậy toàn bộ đi ra ngoài.

Lương Chu nghĩ một chút cũng đi ra nhưng lại bị bà Chu kéo tay lại, cứng rắn đè lên trên ghế sô pha. Hắn nhìn một vòng trong nhà, không thấy Dư Sơ Lâm đâu nên trong lòng có chút lo lắng: “Bà ngoại, hay là cháu …”

“Ngồi yên!” Bà Chu đánh gãy lời nói của hắn, cứng rắn kéo hắn, trầm mặt nói: “Diêm Duy hôm nay đến đây là vì gặp cháu, bà không cho nó như ý! Để cho bác và cậu cháu đuổi hắn đi, cháu chớ xía vào!”

“Đây là chuyện gì? Nếu không mình báo cảnh sát đi.” Văn Kỳ thấy bộ dáng mọi người như lâm đại địch thì nói kiến nghị, cô  không rõ chuyện ân oán tình thù Chu gia đời trước, chỉ cho là có kẻ đối đầu tìm tới cửa.

Lương Chu quét mắt liếc nhìn nữ quyến trong phòng, ánh mắt dừng lại trên người Chu Thi mang thai, nhíu mày, thở dài tâm tư, trấn an vỗ vỗ tay bà Chu, nói với Văn Kỳ: “Ân oán đời trước mà thôi, chị dâu họ yên tâm.”

“Phụt ——” sau khi Chu Thi mang thai thì gan càng lớn, thấy Lương Chu thành thật gọi Văn Kỳ là chị dâu họ thì vui vẻ: “Chu Chu, gọi tiếng chị dâu họ thật là trôi chảy nhé, ha ha, mọi người chớ có khẩn trương, xem TV đi xem TV đi.”

Bác gái và mợ út đều nhìn cô một cái, cũng che miệng cười.

“Đứa nhỏ này, sau khi mang thai càng thêm choáng váng.” Bác cả xúc động.

“Khẳng định đứa bé trong bụng rất thông minh!” Văn Kỳ cười tủm tỉm nói tiếp, sau đó xoay người lấy bao lì xì. Cô tuy rằng biết em họ Chu Khải là một ảnh đế tuấn tú lịch sự, nhưng thấy người vẫn không tránh được tò mò si mê một phen, hiện giờ nghe tiếng chị dâu họ này của Lương Chu thì rất vui vẻ, tự nhiên muốn đưa bao lì xì to cho hắn.

“Tiếng chị dâu họ này tôi nghe rất vui vẻ, cái này đưa cậu, sau đó ký cho chị dâu họ mấy chữ ký nhé.”

Bà Chu thấy Lương Chu cứng đờ nhận bao lì xì nói lời cảm ơn thì trong lòng khẩn trương tản đi một ít, cười tươi: “Vẫn là Văn Kỳ có tính tình hoạt bát đáng yêu, thật vui.”

Văn Kỳ nhe răng cười: “Cảm ơn bà nội khen ngợi.”

Bên trong nhà vui vẻ hòa thuận mà không khí bên ngoài lại dương cung bạt kiếm.

Mười mấy bảo tiêu cao to phía sau Diêm Duy chiếm hơn nửa cái sân, nhìn quả thực phách lối. Hắn thấy Chu Thanh Hòa mang người đi ra, sửa sang lại chút ống tay áo, ánh mắt quét một vòng nhìn đám người trong sân, khi không thấy Lương Chu  chỉ hơi có chút thất vọng, ngược lại ôm hòa nói với Chu Thanh Hòa, nói: “Chu tiên sinh, năm mới vui vẻ.”

Chu Thanh Hòa không thể nhìn nổi bộ dáng này của hắn, trực tiế  đâm một câu: “Nơi này tất cả đều là Chu tiên sinh, chỉ không biết Diêm tiên sinh muốn chào hỏi ai?” Nói xong lại liếc mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng hắn, cười nhạt: “Sao vậy, Diêm tiên sinh cứ như chột dạ sợ bị đánh vậy? Tới cửa chúc tết mà còn mang theo một đám cẩu lớn che chở như vậy.”

Diêm Duy cau  mày, trong lòng thì bất mãn: “Lời này nói thật khó nghe, Chu gia chính là đối đãi khách nhân như vậy?” Hắn tự nhận đây là việc nên làm, tự mình tới một chuyến như vậy cũng coi như đã cấp mặt mũi cho người nhà họ Chu, nhưng thái độ bây giờ của bọn họ cũng quá đáng đi.

Trong lòng Chu Thanh Hòa còn bất mãn nhiều hơn cả hắn, không thể giảm bớt hơn hắn, đối chọi cũng đủ gay gắt, nói: “Chu gia tôi luôn hiếu khách, nhưng đối với những khách nhân không mời mà tới, muốn sắc mặt tốt sao, xin lỗi, không có đâu!”


“À.” Diêm Duy khẽ cười một tiếng, nói: “Người tôi xin lỗi chỉ có Thanh Nhã và Chu Chu, cậu bây giờ có lập trường gì mà bày sắc mặt cho tôi nhìn? Năm đó Chu gia bên ngoài cũng làm hại thanh danh Diêm gia tôi, tôi nhớ tình cảm, một câu cũng không phản bác nhưng các người không cần phải muốn voi đòi tiên, một tấc lại tiến thêm một tấc. Nếu không phải Chu Chu vẫn luôn cự tuyệt không muốn nhìn thấy tôi, cậu cho rằng tôi tình nguyện bước vào nơi này sao?”

Chu Thanh Hòa quả thực bị sự vô sỉ của hắn làm cho nực cười, chán ghét xua xua tay, nói: “Anh có tình nguyện hay không tôi mặc kệ, dù sao tôi không muốn anh bước vào cái sân này. Mau cút mau cút đi! Đối với cái loại người bất lương vô sỉ như anh, nói nhiều  thêm một lời chỉ làm tâm thêm chán ghét, đừng tới làm bẩn nhà Chu gia tôi, mời trở về đi.”

Mặt Diêm Duy hoàn toàn lạnh xuống,  đứng nghiêm nhưng không đi: “Hôm nay không gặp được Chu Chu, tôi sẽ không đi.”

“Diêm Duy, anh khinh người quá đáng!”

“Nếu khinh ngươi có thể nhìn thấy Chu Chu, khinh người quá đáng thì sao chứ?”

“Vô sỉ!”

“Cũng thế cũng thế.”

Dư Sơ Lâm đứng ở sau đám người, nghe đoạn hội thoại không dinh dưỡng này, quan sát kỹ lưỡng người đàn ông trung niên đứng ở trong sân.

Diêm Duy lớn lên khá cao, chỉ thấp hơn Lương Chu một chút, tuy đã gần năm mươi nhưng bảo dưỡng khá tốt nên chỉ trông như người bốn mươi tuổi. Hắn lớn lên khá giống Lương Chu, đặc biệt là khuôn mặt, quả thực giống như khắc ra từ một khuôn mẫu.

Nếu so sánh thì điểm khác biệt duy nhất giữa hắn và Lương Chu chắc là ánh mắt.

Lương Chu lúc đầu khi mới nhìn tuy rằng có bộ dáng xa cách lãnh đạm nhưng một khi bắt đầu nói chuyện với nhau, quen biết nhau sẽ thấy ánh mắt hắn sáng ngời mà dịu dàng, làm người ta không tự giác muốn tới gần. Mà Diêm Duy, lãnh đạm thành lạnh lùng, xa cách thành khinh thường, bộ dáng hơi thở con nhà giàu ghét bỏ, cho dù là người trung niên nhưng hơi thở toàn thân  đều là trung nhị ngốc thiếu “Long Ngạo Thiên” * (ý nói ngu ngốc), cái tốt muốn lấn át cũng không lấn át được.

Dư Sơ Lâm lắc đầu thu hồi tầm mắt. Khó trách sẽ có người thù ghét kẻ giàu, giống loại người giàu có ỷ thế hiếp người không coi ai ra gì như Diêm Duy, quả thực vừa nhìn là muốn đánh, đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ thù. Anh trai hắn để bảo an khu dân cư ngăn cản Diêm Duy không cho vào là quyết định đúng đắn, loại người này, thấy một lần là đủ rồi.

“Muốn gặp Chu Chu? Vẫn là câu nói kia, trước dẫm qua từng người Chu gia tôi!” Chu Thanh Hòa cực giận, không muốn tiếp tục dây dưa với hắn nữa, sa sầm quát.

“Đây chính là anh nói.” Diêm Duy híp mắt, bảo tiêu phía sau ngo ngoe rục rịch lên.

Người nhà họ Chu đứng sau Chu Thanh Hòa đều lộ vẻ mặt phòng bị, Chu Hòa càng là “phi phi” hai tiếng, vén tay áo chuẩn bị đánh lộn.

Dư Sơ Lâm bước về phía trước hai bước, sau đó rất nhanh bị Lý Trung cau mày tóm trở về.

“Trốn phía sau người lớn đi.”Lý Trung nhỏ giọng nói, vượt lên trước chắn hắn ở phía sau.

Chu Hòa cũng bị Chu Thanh Nhân đẩy về phía sau làm bạn với Dư Sơ Lâm.

Đây là thật sự chuẩn bị bạo lực giải quyết? Dư Sơ Lâm quét mắt liếc nhìn nhóm bảo tiêu có giá trị vũ lực cao ở phía sau Diêm Duy,  rồi lại có chút lo lắng tính toán giá trị chiến đấu ở phía bên mình.

Hắn suy đi tính lại, lấy điện thoại di động ra, trong tầm mắt Chu Hò không nhìn thấy, bấm 110.

“A lô, xin chào, tôi muốn báo án… Là vào nhà cướp bóc, tới hơn mười người, đứng ở trước sân nhà tôi, còn vây toàn bộ người nhà tôi… Tạm thời không có nguy hiểm … Vâng vâng, chúng tôi sẽ trốn kỹ, bọn họ vẫn ở trong sân, chưa có vọt vào nhà… Địa chỉ là số xx đường xx, nơi này là trong nội thành, bên trong ngõ nhỏ rất sâu rất rối, các chú khi tới xin hãy cẩn thận… Vâng, gặp lại ạ!”


Hắn buông di động, liền thấy tất cả mọi người đứng trong sân đang nhìn chằm chằm vào mình.

“Đoạt người cũng coi như là cướp bóc đi, vào nhà cũng không sai.” Dư Sơ Lâm chỉa vào một đống tầm mắt, chỉ chỉ vào đám bảo tiêu đứng ở cổng, giải thích: “Vào nhà, tình tiết tồi tệ.”

Chu Hòa mở lớn miệng, cuối cùng hung hăn lau mặt, dùng sức đập bả vai hắn: “Anh em, cậu quá nhanh trí, khó trách cậu có thể thi đứng nhất, tôi không thể, trâu bò, tôi phục!”

Dư Sơ Lâm cong miệng mỉm cười, không chút do dự thọc đao: “Tôi chính là muốn nhìn một chút bạn bè quốc tế vào nhà cướp bóc thì cảnh sát sẽ xử lý như thế nào… Chắc là sẽ đăng báo đi, vậy thì sẽ rất náo nhiệt.”

Chu Thanh Hòa nhíu mày, phản ứng lại thì cười nhìn Dư Sơ Lâm, tức giận giảm xuống, cả người đều thanh thản, chậm rãi nói: “Cũng đúng, việc hôm nay nếu nháo đến cục cảnh sát thì mất mặt cũng không phải là Chu gia chúng ta. Diêm tiên sinh, Chu Chu đang ở trong phòng, cậu không phải là muốn gặp nó sao? Tận tình xông vào đi.”

Vẻ mặt Diêm Duy cứng đờ khi thấy Dư Sơ Lâm gọi điện thoại, lúc này nghe đoạn đối thoại của bọn họ thì cả người đều u ấm, híp mắt nhìn Dư Sơ Lâm, sau đó quan sát kỹ: “Dư Sơ Lâm, con trai Lương Trì?”

Dư Sơ Lâm thôi cười, không chút khiếp đảm nhìn thẳng hắn: “Đúng vậy, tôi là Dư Sơ Lâm, là em trai Lương Chu.” Ý ngoài lời, Lương Chu là anh tôi, là con trai Lương Trì, không có quan hệ với ông.

Một câu em trai Lương Chu lại chọc trúng chân đau của Diêm Duy, hắn nắm chặt bàn tay, khẽ cắn môi, cười lạnh ra tiếng: “Không hổ là con trai Lương Trì, nghe nói sau khi mẹ cậu mất vẫn luôn là Chu Chu nuôi dưỡng cậu? À, cũng chỉ là một nhãi con dựa vào người Diêm gia nuôi thôi.”

“Vậy sao?” Dư Sơ Lâm không hề bị chọc giận, bước ra, nhìn thẳng hắn: “Anh trai nuôi em trai là chân lý cuộc sống *, huống chi, Lương Chu tên này chính là viết rành mạch rõ ràng trên hổ khẩu nhà họ Lương tôi, Diêm gia? là thứ gì? Chưa từng nghe thấy.”

“Thằng ranh con!” Diêm Duy bị chọc giận, nhẫn nhịn nhưng không nhịn nổi, vung tay lên với đám bảo tiêu phía sau, lạnh lùng nói: “Vào nhà cướp bóc, tội danh này Diêm Duy ta hôm nay chịu, động thủ, dạy dỗ tiểu tử này một chút cho ta!”

“Cậu dám!” Chu Thanh Hòa vượt lên hai bước, che chở Dư Sơ Lâm ở phía sau, quát: “Cậu coi thường bắt nạt Chu gia không sao cả, nhưng Tiểu Dư chỉ là một đứa bé, cậu không biết xấu hổ mà xuống tay sao? Thật sự coi Chu gia không có ai sao?”

Chu Hòa đã tức đến đỏ mắt, tay bắt đầu vén tay áo, ngẩng cổ nói: “Dù sao cảnh sát cũng sẽ tới vài phút nữa, tới đi, chúng ta đánh một trận trước!”

“Bác, không cần đâu!” Dư Sơ Lâm ngăn bọn họ lại, mở ra chức năng quay video trong điện thoại, nhét vào trong tay Lý Trung, trong tầm mắt không hiểu gì của hắn, nghiêm túc dặn dò: “Khi Diêm tiên sinh đánh em, anh quay lại giúp em, đây chính là chứng cứ. Anh rể họ, tay anh ngàn vạn đừng có run nhé, bằng không có kẻ xấu hổ lại kéo người gánh tội thay đấy.”

Lý Trung: “…”

Mọi người Chu gia: “…”

Diêm Duy: WTF*!

Đứa con này của Lương Trì quả thực dầu muối đều không ăn! Chính là một tên lưu manh vô lại sống sờ sờ! Văn Kỳ ở trong phòng nghe động tĩnh bên ngoài mà sắp cười điên rồi! Chu Thi cũng mừng rỡ ngã trái ngã phải, ném hạnh nhân cho Lương Chu, buồn cười nói: “Chu Chu, em dạy Tiểu Dư thế nào vậy, thằng bé ngày thường rõ ràng ngoan ngoãn, sao khi chẹn họng lại nhanh nhẹn như vậy?”

“Các bác các cậu đều đã lớn tuổi, Tiểu Hòa lại còn nhỏ, dùng bạo lực giải quyết Diêm Duy quả thật không thể làm được, Sơ Lâm kéo dài thời gian như vậy để chờ cảnh sát tới quả thật là chủ ý không tồi.”

Lo lắng trong lòng Lương Chu giảm bớt, ánh mắt lộ ý cười.

“Tiểu Dư là một đứa nhỏ ngoan, một đứa trẻ ngoan.” Bà Chu xúc động.

Diêm Duy đã bị tức giận đến không thể nói lên lời, hắn lười đấu khẩu cùng một đám người miệng lưỡi sắc bén, quay đầu lạnh lùng phân phó với đám bảo tiêu: “Cứ để bọn họ chụp, xông vào đi, hôm nay ta nhất định phải nhìn thấy Lương Chu!”

Cảnh sát sao giờ còn chưa tới?

Dư Sơ Lâm cau mày, khẽ cắn môi nhìn đám bảo tiêu bắt đầu tiến lên, đi đến góc sân cần gậy gộc, chuẩn bị giao lưu một hồi đầy bạo lực với Diêm Duy.

Lương Chu nghe Diêm Duy nói muốn xông vào thì nhíu mày, hắn trấn an vỗ vỗ tay bà ngoại, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

“Chu Chu…” Bà Chu vẫn không muốn để hắn đi ra ngoài gặp tên Diêm Duy súc sinh kia.


“Không có việc gì, bà ngoại.” Lương Chu lắc đầu, khuyên giải an ủi: “Hắn không đoạt cháu đi được.”

Ngay khi cả đám người hai bên chuẩn bị đánh tới thì cửa nhà mở ra.

Lương Chu đi ra, quét mắt liếc nhìn người trong nhà một cái, nhíu mày  nhìn Dư Sơ Lâm cầm gậy đứng bên người Chu Thanh Hoa, hắn đi qua giật lấy cây gậy của em mình vứt xuống đất: “Liều lĩnh vớ vẩn.”

“Em không liều lĩnh.” Dư Sơ Lâm quét mắt liếc nhìn Diêm Duy, đúng lý hợp tình: Là ông ta càn quẫy.”

Lương Chu liếc mắt nhìn Diêm Duy vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm mình,  nói bâng quơ: “Đúng là ông ta cần quẫy, em đứng ra phía sau đi”. Sau đó đẩy hắn đứng về phía sau Chu Thanh Hòa, gật đầu với hai người bác và người cậu của mình mới quay đầu híp mắt nhìn thẳng đánh giá Diêm Duy, lãnh đạm nói: “Diêm tiên sinh, cách ngài chúc tết Chu gia tôi không nhận nổi, mời trở về đi.”

Diêm Duy từ lúc thấy Lương Chu đi ra đã phất tay bảo bọn bảo tiêu đang xông lên dừng lại, lúc này thấy hắn bình tĩnh nói chuyện với mình thì trong lòng vừa kiêu ngạo vừa tiếc nuối, cảm xúc vừa kích động liền tiến lên một bước, nói: “Chu Chu, cha là cha của con, cha tới đón con về nhà.”

“Về nhà?” Lương Chu nhướng mày: “Cha tôi họ Lương, nhà tôi ở thành phố B, ngài là ai?”

“Họ Lương kia là tên lừa gạt con giúp hắn quản lý công ty và nuôi dưỡng con trai nhỏ tuổi của hắn mà thôi! Cha cái gì! Cùng cha về đi, cha mới là cha của con!” Diêm Duy cực giận, hôm nay hắn đã nghe quá nhiều loại lời này, giờ lại thấy con trai mình nói như vậy thì trong nháy mắt liền giận dữ.

Lương Chu cau mày mặt u ám: “Diêm tiên sinh, mời ngài không cần vũ nhục cha tôi. Vinh Quang là tâm huyết của cha tôi, con kế nghiệp cha, còn cần lừa gạt? Sơ Lâm là em trai tôi, tôi tình nguyện nuôi em ấy, chuẩn bị nuôi cả đời này, cùng ông có quan hệ gì?”

“Con chịu trách nhiệm cũng là chịu trách nhiệm với sự gia nghiệp họ Diêm cha! Muốn nuôi cũng nên nuôi em gái Diêm Bối của con! Em gái có quan hệ huyết thống cha con với mình không nhận, lại muốn nuôi dưỡng tiểu quỷ không có quan hệ huyết thống với mình, con điên rồi sao!” Diêm Duy càng lúc càng tức giận, thấy Lương Chu vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn người xa lạ khi nhìn mình thì cảm xúc càng lúc càng không thể bình tĩnh. Con trai Diêm Duy của gã, dựa vào cái gì bị tên hề Lương Tri như nhân vật nhỏ kia thao túng nhiều năm như vậy, hắn không cho phép!

“Tôi thấy ông mới là điên rồi.” Lương Chu trào phúng cười, lạnh lùng nói: “Nhiều lời vô ích, xem ra quan hệ hợp tác giữa Thanh Trì và Diêm Thị có thể chấm dứt!”

Hắn nói xong tiến lên một bước, nhìn thẳng hai mắt Diêm Duy, tiếng nói đè thấp, tràn ngập uy hiếp: “Hợp đồng kết thúc, tiền phá vỡ hợp đồng Thanh Trì tôi trả nổi, cũng không biết, nện bước Diêm Thị ông tiến quân quốc nội dừng lại, tổn thất này sẽ lớn bao nhiêu nhỉ?”

Diêm Duy bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn đến cả kinh, sau lưng chảy mồ hôi lạnh, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Lúc trước vì mềm hóa Lương Chu và Chu gia, hắn cố ý dặn dò Kevin tích cực chủ động tiếp xúc với bọn họ, bàn về vấn đề hợp tác. Hắn vốn muốn mượn lần hợp tác này để chế trụ Chu gia, lại dùng đầu tư mê hoặc đối phương cắn câu, chặt chẽ kéo câu trúng con cá Lương Chu này, … Nhưng bây giờ, đối phương cắn câu thì cắn câu nhưng cũng muốn kéo hắn xuống nước.

Nghĩ thông suốt những mấu chốt trong đó, vẻ mặt hắn trong nháy mắt thay đổi: “Con từ lúc bắt đầu đã không hề thật sự muốn hợp tác sao?”

Lương Chu lắc đầu: “Nếu không phải Diêm tiên sinh không quái gở ép buộc, chuyện làm ăn này vẫn có thể tiếp tục thuận lợi.” Hắn vốn chỉ định nghĩ lừa một hố Diêm gia mà thôi, như vậy dù là mình hay đối phương đều sẽ bị tổn thất, lúc ấy hắn cũng đã nghĩ, cũng không có hề muốn thật sự phát triển theo hướng này. Bây giờ xem ra, con đường hợp tác này đã đi đúng rồi.

Diêm Duy nhìn Lương Chu, nhìn rõ vẻ mặt lạnh nhạt, khôn khéo tính kỹ của hắn, đột nhiên cười rộ lên, gật đầu nói: “Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm, không hổ là con trai Diêm Duy ta, trò giỏi hơn thầy, rất thông minh!”

Hắn tiến lên một bước, trong mắt hiện lên chút ác ý và đắc ý, hạ giọng nói: “Nhưng thông minh thì sao? Dùng chuyện làm ăn chế trụ cha sao? Trên người con chảy dòng máu Diêm Duy ta, con có thể không họ Diêm nhưng con trai con, cháu trai con… Con có thể cam đoan nó vĩnh viễn họ Lương sao? Con có thể mọi lúc mọi nơi nhìn nó sao, cam đoan nó không bị cha cướp đi sao?”

Đây là tính kế không được con trai, còn chuẩn bị tính kế cháu trai và chắt trai sao? Tức giận mới hạ xuống của Chu Thanh Hoa nháy mắt lại bốc lên, chỉ vào Diêm Duy mắng to: ” Vô sỉ! Một ngày còn có Chu gia tao, Diêm gia mày đừng hòng được như ý!”

Diêm Duy nghiêng đầu nhìn hắn, cong miệng, cười rất tự tin lại kiêu ngạo: “Diêm Duy tao muốn làm chuyện gì, tao xem bọn mày ai có thể ngăn được.”

“Mày!”

“Bác không cần phải tức giận!” Lương Chu trấn an vỗ vai Chu Thanh Hòa, quay đầu nhìn Dư Sơ Lâm một cái, cong miệng cười còn ác ý  hơn: “Diêm tiên sinh tính toán nhất định sẽ phải thất bại rồi, tôi cũng sẽ không có con trai hay cháu trai, rất không khéo, tôi thích đàn ông, đời này, tôi chắc chắc đoạn tử tuyệt tôn (tuyệt tự – không con cái).“

p/s: 

Nguyên văn là: 天经地义 =Thiên kinh địa nghĩa –  Là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.

WTF. (Lóng) Viết tắt của what the fuck (nghĩa là “quái gì vậy”

Có lẽ mọi người sẽ thắc mắc về cách xưng hô mèo dùng, dù sao cũng là người có văn hóa nên mèo hạn chế dùng những từ lóng, xưng hô “mày – tao, ngươi” các loại.

Có loại cha nào như này không nhỉ, bỏ con cho người ta nuôi những tận hơn hai mươi năm, giờ xuất hiện nói cái câu” Cha là cha của con, cha tới đón con trở về.” Đúng là người cha cực phẩm ghê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui