Người Giám Hộ Xin Phê Chuẩn FULL


Edit: Điềm Điềm
**********************
Xe một đường chạy thẳng đến đồn cảnh sát.

Cảnh sát tiếp nhận biết được ý định của bọn họ, nhìn xe lăn của Lục Kinh hồi lâu, mới mở miệng nói: “Chân này…ổn phải không?”
Tiểu Vương lập tức nở nụ cười: “Không có việc gì, chỉ là trầy xước một chút thôi, qua vài ngày là tốt rồi.”
Sau khi cảnh sát cẩn thận kiểm tra thông tin nhận dạng và các tài liệu liên quan của hai người xong thì cấp giấy chứng nhận.

Mọi việc xong xuôi, Trác Duyên vốn tưởng rằng Lục Kinh sẽ đưa cậu đến trường, lại không nghĩ tới lúc đi ngang qua một tiệm cắt tóc Tiểu Vương dừng xe lại.

Sau khi hai người xác định quan hệ giám hộ, thái độ của Lục Kinh với Trác Duyên liền có một chút thay đổi.

Lúc trước chỉ là đối đãi khách sáo như người xa lạ, mà hiện tại lại sinh ra một chút ý thức trách nhiệm.


“Đi cắt tóc.” Trác Duyên nghe Lục Kinh nói với mình như vậy.

Cậu nhìn mái tóc của Lục Kinh, cảm giác giống như vừa cắt xong, hình như không cần cắt tóc đúng không? Vậy, đây là bảo cậu cắt tóc à?
“Tóc của tôi còn ổn, không cần để ý, chờ dài thêm một chút nữa đi.” Trác Duyên cảm thấy tóc mình hoàn toàn không có vấn đề gì.

Lục Kinh có gương mặt tuấn tú mà nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trác Duyên: “Bây giờ tôi là người giám hộ của cậu, tôi có nghĩa vụ giám sát cuộc sống và học tập của cậu, tóc cậu quá dài.”
Trác Duyên không cảm thấy Lục Kinh đang nói đùa, cậu có thể nhìn ra người đàn ông chỉ lớn hơn mình sáu tuổi trước mắt này đang nghiêm túc.

“Anh nói không sai, nhưng mà, cắt tóc đối với tôi không có ý nghĩa gì, tôi không đồng ý.” Trác Duyên đối với quan điểm thẩm mỹ của Lục Kinh cũng không có hy vọng: “Đưa tôi về trường đi.”
Lục Kinh không lên tiếng, Tiểu Vương cũng không dám động, bầu không khí trong xe dường như có chút yên lặng.

Trác Duyên lấy tay mở cửa xe, đáng tiếc cửa xe đã bị khóa lại.

“Tôi nhớ lúc trước chúng ta đã nói qua, quyết định của tôi anh không thể can thiệp.

Chúng ta thiết lập quan hệ giám hộ bất quá chỉ là mỗi người đều cần, anh không vội vàng đi quản lý công ty, hiện tại lại đến quản tóc tôi dài ngắn, thứ lỗi tôi không thể phụng bồi*, để tôi xuống xe.” Trác Duyên bình tĩnh đưa ra suy nghĩ của mình, cậu ngược lại không tức giận, chỉ cảm thấy Lục Kinh này có lẽ có chút tật xấu.

*Cùng đi; tháp tùng; tiếp đãi; hầu….

Lục Kinh từ lần đầu tiên tiếp xúc với Trác Duyên đã biết Trác Duyên là người rất có chủ kiến.

Nếu mình muốn trở thành người giám hộ của Trác Duyên, như vậy chuyện liên quan đến Trác Duyên anh đương nhiên phải làm cho rõ ràng, ví dụ như thành tích học tập.


Lục Kinh từ nhỏ đến lớn chính là một nhân vật cấp bậc học thần, anh từ trước đến nay cảm thấy người ta ở giai đoạn nào thì nên làm chuyện đó, hơn nữa phải cố gắng làm tốt chuyện đó.

Nếu Trác Duyên đã trở thành một thành viên của gia đình họ, anh cho rằng khi Trác Duyên còn chưa trưởng thành, mình có trách nhiệm dẫn dắt cậu đi đúng hướng.

Thành tích của Trác Duyên trong mắt rất nhiều học sinh có lẽ được coi là không tệ, nhưng trong mắt Lục Kinh hoàn toàn không đủ nhìn.

Lục Kinh phân tích một chút nguyên nhân, tổng kết ra hai nguyên nhân: Một là Trác Duyên không đủ nghiêm túc, hai là Trác Duyên lớn lên quá đẹp.

Trong thực tế, hai lý do có thể được coi là một, bởi vì sự tự tin về ngoại hình nên không quan tâm nhiều đến việc học tập.

Bởi vậy, Lục Kinh cảm thấy mình nên gánh vác trách nhiệm của một người giám hộ, đốc thúc Trác Duyên đi vào quỹ đạo.

Trác Duyên nói xong liền thấy Lục Kinh lấy điện thoại di động ra, giọng điệu vững vàng không gợn sóng, “Mẹ tôi hẳn là nhớ cậu.”
Trác Duyên trong lòng run lên, cậu không thể nào thấy mẹ khóc trước mặt mình, trước kia lúc cậu không nghe lời, mẹ cậu vừa khóc, cậu sợ liền.

“Cho tôi một lý do.” Cậu muốn đấu tranh thêm chút nữa.

“Khó coi.” Lục Kinh bố thí phun ra hai chữ xuyên tim.


Anh nói quá chính trực, chính trực đến mức ngay cả Trác Duyên cũng hoài nghi thẩm mỹ của mình.

“Được rồi, tôi đi.”
Vừa dứt lời, Tiểu Vương liền ra khỏi xe, trợ giúp Lục Kinh chuyển lên xe lăn.

“Tôi tự đi là được, anh không cần phiền phức như vậy.” Trác Duyên thấy anh chuyên nghiệp như vậy cũng mệt tim.

Lục Kinh nhìn cậu một cái, cái liếc mắt này rất có thâm ý, Trác Duyên hiện tại còn chưa rõ ý tứ của ánh mắt này, đợi đến khi thợ cắt tóc giúp cậu cắt tóc, cậu muốn kêu dừng lại đã không còn kịp rồi.

**********************
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui