Edit: Điềm Điềm
***********************
Ý tưởng của Trác Duyên là không thực tế.
Bây giờ thành phố D đã xảy ra một trận động đất mạnh, các chuyến bay đến thành phố D chắc chắn đã bị hủy bỏ, bây giờ cậu không thể đến đó bằng máy bay.
“Yến Tử, cậu đi thành phố D làm gì? Ở đó bây giờ đang nguy hiểm lắm.” Hàn Xương không rõ tại sao Trác Duyên lại mất hồn mất vía như vậy.
Trác Duyên buộc mình phải tỉnh táo lại, tay lại nắm chặt lấy Hàn Xương, giống như đang tìm kiếm sự an ủi, cổ họng không lên tiếng, chỉ miễn cưỡng dùng sức mạnh mẽ phát ra: “Lục Kinh ở đó, tớ muốn đi tìm anh ấy.”
Không có máy bay, cậu có thể lái xe qua, dù sao dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải tìm Lục Kinh.
Cậu thậm chí không dám nói tin tức này cho Hoắc Quân, nếu dì Hoắc biết Lục Kinh đi thành phố D, với sức khỏe của bà, không nhất định có thể chịu đựng được.
Hàn Xương và Đỗ Vi nghe vậy, trong lòng đều hết hồn.
“Nhưng Yến Tử, bây giờ rất lộn xộn, đường xá không thông, làm sao cậu đi được?”
“Anh Duyên, sự việc đã xảy ra rồi, bây giờ anh gấp cũng vô dụng.” Đỗ Vi bình tĩnh: “Nếu anh muốn đi cũng được, chúng ta có thể đi theo đội cứu hộ.”
“Đúng vậy, Tiểu Vi nói không sai, Yến Tử, chúng ta về thu dọn đồ đạc trước đã.”
Ba người đành phải để ba người bạn cùng phòng của Đỗ Vi trở về trường học trước, sau đó chạy về nhà, cầm chút đồ cần thiết, tính toán lên đường, trên đường gặp được đội cứu hộ lại theo bọn họ đi thành phố D.
“Tràng Tử, Tiểu Vi, hai người đừng đi, một mình tớ đi qua là được.” Trác Duyên không muốn hai người đi theo mình đến nơi nguy hiểm.
“Yến Tử, cậu nói cái gì vậy?” Hàn Xương đương nhiên sẽ không để Trác Duyên một mình, hơn nữa, với trạng thái hiện tại của Trác Duyên, lái xe là một vấn đề.
Hắn và Đỗ Vi nâng Trác Duyên lên xe, tự mình ngồi lên ghế lái, sau đó nói với Đỗ Vi vẫn còn ở ngoài xe: “Tiểu Vi, em còn đang đi học, em đừng đi nữa, anh cùng Yến tử đi là được rồi.” Nói xong khóa cửa xe lại, đạp chân ga, phi nước đại rời đi.
Tiểu Vi trách hắn cũng không quan trọng, quan trọng hơn là hắn không thể để Tiểu Vi mạo hiểm.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trác Duyên sau khi bình tĩnh lấy điện thoại di động từ trong túi ra: “Anh Tống.”
Tống Nham im lặng một hồi lâu, mới khàn giọng nói: “Tiểu Duyên, cậu có biết lão Lục đi thành phố D không?”
“Biết.” Ngoài cửa sổ bóng cây vội vàng lui về phía sau, Trác Duyên đè nén sự khủng hoảng của mình: “Tôi đang trên đường đến thành phố D, anh Tống, đừng nói cho dì Hoắc biết, tôi sợ bà ấy…”
“Anh biết.” Giọng Tống Nham nặng nề: “Anh xử lý chuyện của công ty một chút liền đi qua…”
“Anh Tống, anh đừng tới đây nữa, anh giúp Lục Kinh quản lý tốt công ty, tôi tin tưởng anh ấy sẽ không sao.”
Tống Nham không đồng ý cũng không phản bác, chỉ nói một câu “Chú ý an toàn” liền cúp điện thoại.
Bọn họ nhanh chóng thoát khỏi giới hạn của thành phố B, đi thẳng về phía thành phố D.
Hình ảnh cây cao bên ngoài như một đám bóng ma, dưới ánh trăng mông lung, gợi ra nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng người.
Trác Duyên hết lần này đến lần khác gọi điện thoại cho Lục Kinh, chỉ hy vọng có thể xuất hiện kỳ tích.
Hàn Xương chỉ nhìn thấy bộ dạng này của Trác Duyên một lần, là lúc ở bên ngoài phòng phẫu thuật chờ tin tức ba Trác mẹ Trác.
Trác Duyên hiện tại và Trác Duyên khi đó không có bất kỳ sự khác biệt nào.
“Yến Tử, cậu đừng lo lắng quá, anh Lục sẽ không sao đâu.” Hắn cũng chỉ có thể an ủi như vậy.
Ai cũng nghĩ như vậy, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ vậy, quá trình chờ đợi tin tức vốn dày vò, huống chi, chuyện động đất này, có thể ngay cả tin tức cũng không có.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, ánh mắt Trác Duyên vừa rơi xuống tên trên màn hình, đầu trống rỗng, vài giây sau mới lấy lại tinh thần, run tay ấn nút nghe.
“Anh thế nào rồi? Ở đâu? Có chuyện gì vậy? Đừng sợ, em sẽ cứu anh!” Cậu nói xong, ánh mắt đỏ đến dọa người, cổ họng cũng khàn đến không ra tiếng, giống như một giây sau sẽ khóc ra.
“Đừng lo lắng, anh không sao, anh đã trở lại thành phố B, em đang ở đâu? Quay lại ngay đi.” Lục Kinh đau lòng vô cùng, nghe được Trác Duyên ở bên kia thiếu chút nữa khóc lên, liền muốn cho mình mấy cái bạt tay!
Cái gì muốn cho Trác Duyên một bất ngờ! Tất cả đều là kinh hãi!
“Trở về thành phố B rồi? Anh không nói dối em chứ?” Trác Duyên chỉ cảm thấy trái tim vẫn đang treo lơ lửng chậm rãi rơi xuống tại chỗ.
“Không lừa gạt em, em trở về trước đi, trên đường cẩn thận một chút, chờ trở về anh sẽ từ từ nói với em.”
Trác Duyên đột nhiên vui mừng đến phát khóc: “Anh không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, Tràng Tử chúng ta trở về thôi.”
Lục Kinh ở nhà chờ đợi một mực tự trách ảo não, nghĩ phải trấn an tâm tình Trác Duyên như thế nào, nhưng không nghĩ tới Trác Duyên vừa mở cửa, liền xông lên ôm chặt lấy anh, cũng mặc kệ phía sau còn Hàn Xương có chút sững sờ.
“Lục Kinh.” Cho đến bây giờ cơ thể Trác Duyên còn có chút phát run: “May mắn là anh không sao, may mắn…”
Lục Kinh ôm lấy cậu: “Không sợ, không sợ, anh một chút chuyện cũng không có, là anh không tốt, sớm trở về cũng không nói cho em biết, hại em lo lắng vô ích lâu như vậy.”
Anh muốn về sớm một chút để gặp Trác Duyên, cũng là vì cho Trác Duyên một bất ngờ, cho nên bàn xong công việc liền bay về.
Trên máy bay tắt máy điện thoại di động không nhận được điện thoại của Trác Duyên, vừa xuống máy bay liền nhìn thấy Trác Duyên gọi điện thoại cho anh không ngừng, còn nghe nói chuyện động đất xảy ra ở thành phố D, lúc này mới biết thì ra cục cưng của anh lo lắng sợ hãi lâu như vậy.
Hơi thở quen thuộc của Lục Kinh làm cho Trác Duyên an ổn không ít, cậu buông Lục Kinh ra, làm sao nỡ trách anh: “Chỉ cần anh không xảy ra chuyện là tốt rồi.” Hốc mắt đỏ hồng, giọng nói cũng khàn khàn, trông cực kỳ đáng thương.
“Ừm Yến Tử, nếu anh Lục không có việc gì, vậy tớ cũng trở về trước đây.” Hàn Xương cảm thấy bạn nối khố với Lục Kinh hơi kỳ lạ, nhưng lại không dám nghĩ đến chỗ đó, cuối cùng chỉ có thể mạnh mẽ giải thích là, quan hệ hai người quá tốt, Trác Duyên chỉ là quá lo lắng, cảm xúc kích động như vậy thực sự là bình thường.
“Tràng Tử, hôm nay cám ơn cậu.” Có thể không chút do dự cùng cậu đi thành phố D, phần tình cảm này cậu ghi nhớ.
Hàn Xương khoát tay: “Lời này tớ không thích nghe, hai chúng ta còn nói cái gì mà cảm ơn? Yến Tử, không còn sớm nữa, tớ về trước đây, buổi tối cậu nghỉ ngơi cho thật tốt, anh Lục, em đi đây.”
Lục Kinh gật đầu: “Cám ơn, đi thong thả.”
Buổi tối, Trác Duyên vẫn ôm Lục Kinh ngủ, ngay cả chân cũng quấn lấy người anh, cau mày ngủ thiếp đi.
Lục Kinh hôn mi tâm cậu một cái, hết sức đau lòng, hôm nay thật sự làm cho cục cưng của anh sợ hãi rồi.
Anh một mặt thầm mắng mình làm như vậy, mặt khác cũng vô cùng may mắn mình sớm rời khỏi thành phố D, nếu mình thật sự gặp nạn, anh cũng không dám tưởng tượng Trác Duyên sẽ như thế nào.
Trác Duyên đã mất đi ba mẹ, nếu lại mất đi chính mình, trong lòng sẽ khó chịu đến mức nào.
Sáng hôm sau, Trác Duyên tỉnh lại phát hiện bên cạnh mình không có ai, ngồi dậy, kinh hoảng nói: “Lục Kinh! Lục Kinh!”
Lục Kinh vội vàng từ phòng vệ sinh chạy ra, ngoài miệng còn dính đầy bọt kem đánh răng, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan, nói chuyện không được, không nói lời nào cũng không được.
Trác Duyên nhìn thấy anh mới thở phào nhẹ nhõm, rời giường ôm lấy Lục Kinh đang đứng đó, cọ cọ: “Lục Kinh, em muốn quyên góp vật tư cho thành phố D.”
“Được, chúng ta cùng làm.” Ngậm bọt nói chuyện có chút khó khắn.
Trác Duyên bảo anh súc miệng, mới tiếp tục nói: “Em còn muốn tham gia đội tình nguyện cứu hộ, anh sẽ ủng hộ em chứ?”
Cậu là đang tạ ơn, cậu cảm tạ bàn tay vận mệnh đã không cướp đi sinh mệnh của Lục Kinh, cậu muốn cứu mạng nhiều người hơn.
“Anh đi cùng em.” Lục Kinh hiểu được suy nghĩ trong lòng Trác Duyên, anh cũng cảm thấy lần này thật sự quá nguy hiểm.
Hai người lấy danh nghĩa công ty quyên góp tài sản, lại lần lượt lấy danh nghĩa cá nhân quyên góp rất nhiều vật tư, hơn nữa còn báo danh tham gia đội tình nguyện cứu viện.
Hoắc Quân sau khi biết lo lắng an toàn của hai người, có chút không đồng ý, nhưng Hoắc Lệnh lại cười ha ha, cực kỳ tán thưởng hai người, Hoắc Quân thấy thế cũng không nói gì nữa.
Lần này động đất mạnh làm cả nước tang thương, dân chúng cả nước hiệp lực, tám phương cứu viện, các quốc gia khác cũng nhao nhao vươn tay cứu viện.
Khi đối mặt với thảm họa, mọi người gạt sang một bên tất cả những mâu thuẫn và cùng nhau cứu giúp thành phố và cứu mạng của họ.
Trác Duyên vốn có lòng kính sợ, khi đích thân đến hiện trường, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng.
Trước thiên nhiên, cuộc sống của con người rất mong manh, nhưng đồng thời cũng rất mạnh mẽ.
Tàn phá đầy rẫy, tiếng kêu đầy tai, cảm động trong lòng, công việc cứu hộ rất khó khăn cũng rất nguy hiểm, nhưng khi cậu và những người khác cứu được một người từ đống đổ nát, loại tâm trạng này không thể diễn tả được.
Sau khi công tác cứu viện kết thúc, cậu và Lục Kinh lại quyên góp rất nhiều vật tư cho việc xây dựng lại thành phố D.
Tai nạn đã qua, người còn sống còn phải tiếp tục sống sót, người chết vĩnh viễn ở lại trong lòng người thân.
Trải qua chuyện kinh hồn bạt vía lần này, còn có cảnh tượng được chứng kiến tại hiện trường cứu viện, Trác Duyên và Lục Kinh đối với tình cảm này càng thêm quý trọng.
Ở trước mặt tử vong, cái gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất là, hai người có thể một mực ở cùng một chỗ, bình an, khỏe mạnh, là mong đợi lớn nhất của bọn họ.
Thời gian sẽ xoa dịu tất cả đau đớn, thành phố D trong vài năm tái xây dựng lại, tình cảm của Trác Duyên và Lục Kinh cũng càng sâu sắc, khu công nghiệp lấy thành phố C làm trung tâm, dần dần khuếch trương ra toàn quốc, quy mô càng lúc càng lớn, khoa học và xử lý hiệu quả vô số rác thải điện tử, nổi tiếng cả nước.
Là người sáng lập, Trác Duyên và Lục Kinh cũng được rất nhiều người khen ngợi, hai tập đoàn Thanh Sơn và Kinh Cức cũng dưới sự đổi mới không ngừng phát triển càng ngày càng xa, đều trở thành người nổi bật trong lĩnh vực của mình.
Hai tòa nhà thương mại cạnh nhau đã trở thành nơi làm việc mơ ước của rất nhiều người.
Một ngày nọ, Trác Duyên và Lục Kinh đang đàm phán các vấn đề liên quan đến khu công nghiệp, đồng thời nhận được một thông báo.
Hai người đều trở thành ứng cử viên cho mười doanh nhân trẻ kiệt xuất của Hoa Quốc, khi nhận được thông báo, bọn họ nhìn nhau mà cười, đây đúng là một phần kinh hỉ, nhưng đối với kết quả, bọn họ sẽ không quá mức để ý.
Lục Kinh cúi đầu nhẹ nhàng hôn cậu, Trác Duyên mỉm cười đáp lại, hai người mười ngón tay đan vào nhau, môi lưỡi giao triền, tâm ý tương thông, tinh thần giao hòa, cùng nhau bạc đầu.
Thế là đủ rồi.
Chính văn hoàn.
***********************
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...