Edit: Điềm Điềm
***********************
Mùi vị khiến người ta buồn nôn, tù nhân điên cuồng cười dâm, thanh niên bị đè dưới đất không thể nhúc nhích.
Đỗ Dần nhìn xuống hình ảnh này, tận mắt nhìn bọn họ dùng nước sôi nóng hổi tưới lên cánh tay phải của thanh niên, thanh niên phát ra tiếng gào thét đau đớn.
Đỗ Dần đồng cảm, cật lực muốn giúp thanh niên vứt bỏ những tên cặn bã ghê tởm kia nhưng làm sao cũng không làm được.
“Đỗ Dần, Đỗ Dần, Đỗ Dần…”
Có một giọng nói quen thuộc đang gọi cậu ta, hình ảnh trước mắt đột nhiên hóa thành một luồng ánh sáng trắng biến mất, cậu ta mở mắt ra, liền nhìn thấy Trác Duyên đang lo lắng nhìn mình.
“Cậu gặp ác mộng à?” Trác Duyên lấy khăn mặt lau mồ hôi lạnh trên trán cho cậu ta, thấy đáy mắt cậu ta còn chưa thu hồi sợ hãi cùng phẫn nộ, liền vỗ lưng cậu ta: “Không có việc gì, chỉ là mơ mà thôi.”
Đỗ Dần rất muốn nói cho Trác Duyên, cậu ta cảm thấy đó không phải là một giấc mơ, mà là chuyện đã xảy ra thật sự, nhưng làm sao cậu ta có thể nói ra được đây?
“Ừm, tôi không sao, tại sao cậu chưa đi ngủ?” Đỗ Dần ngồi dậy dựa vào giường.
Trác Duyên đứng dậy rót một ly nước đưa cho cậu ta: “Tôi chưa ngủ, tới xem một chút thôi.
Bây giờ cậu thấy khá hơn chưa?”
Đỗ Dần gật đầu: “Cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải đến công ty.”
Trác Duyên cười: “Tôi không sao, công ty còn có Chu Lâm, ngày mai tôi ở đây với cậu.” Sau khi cậu nói xong nhìn Đỗ Dần có chút hoang mang hỏi: “Có thể nói cho tôi biết, vừa rồi cậu mơ thấy cái gì không? Tại sao lại gọi tên Lý Húc?” Trác Duyên không nói là, Đỗ Dần vừa rồi gọi Lý Húc, trong giọng nói mang theo sát ý nồng đậm.
Đỗ Dần sửng sốt, cậu ta nhớ rõ vừa rồi trong mơ một câu cậu ta cũng không nói mà.
“Giấc mơ vừa rồi, tôi không nhớ rõ lắm.”
“Tôi thấy trong khoảng thời gian này tinh thần của cậu càng ngày càng kém, có phải mỗi ngày đều ngủ không ngon hay không? Đỗ Dần, nếu cậu có chuyện gì thì nói với chúng tôi, không nên một mình nghẹn trong lòng.”
Đỗ Dần nhìn thanh niên dịu dàng cười trước mặt, nỗi sợ hãi trong lòng chậm rãi tiêu tan: “Ừm, cám ơn cậu, Trác Duyên.”
Trác Duyên lắc đầu bật cười: “Là tôi phải cám ơn cậu mới đúng.” Cậu vừa nói vừa trèo lên giường: “Nếu không, tối nay tôi sẽ ngủ ở chỗ cậu nhé.” Cậu không đợi Đỗ Dần đồng ý liền chui vào chăn, Đỗ Dần muốn từ chối cũng không kịp.
Đây có lẽ là cơ hội duy nhất cậu ta có thể đến gần Trác Duyên như vậy? Đỗ Dần chậm rãi nằm xuống, nghiêng đầu nhìn bộ dáng Trác Duyên nhắm mắt ngủ, chỉ cảm thấy giờ phút này nội tâm cực kỳ an bình, giống như tìm được bến đỗ.
Sáng hôm sau, Trác Duyên đang cùng Đỗ Dần ăn sáng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trác Duyên đi tới mở cửa ra, thấy mấy người đều đứng ở ngoài cửa.
“Hóa ra mọi người đã hẹn trước rồi sao? Vào đi.” Trác Duyên một lần nữa ngồi trở lại bàn ăn: “Mọi người ăn sáng chưa? Tôi chỉ nấu hai phần, nếu chưa ăn mọi người phải tự mình mua rồi.”
Ánh mắt Lục Kinh nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, thấy cậu không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Đỗ Dần: “Cám ơn cậu đã cứu Trác Duyên.”
Đỗ Dần gật đầu: “Nên làm.”
Lý Thừa Ký đặt mông ngồi xuống sô pha, ánh mắt lo lắng dừng trên cánh tay bị thương của Đỗ Dần, cũng không nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã lấy video giám sát từ nhà hàng kia, chờ hai người ăn xong tới xem một chút.” Đoạn video này hắn đã xem lại rất nhiều lần, mỗi lần xem lại sự phẫn nộ trong lòng hắn cũng tăng lên một phần.
Nếu người phụ nữ tóc dài kia hiện tại ở trước mặt hắn, hắn đã sớm đánh cô ta đến gần chết, còn lại nửa mạng để cô ta nửa đời sau ở trong tù!
Hàn Xương và Đỗ Vi yên lặng ngồi trên ghế sô pha bên kia, bọn họ cũng là nhân chứng của ngày hôm qua, nhưng lúc đó tình huống quá khẩn cấp, bọn họ không để ý đến người khởi xướng kia.
Trác Duyên thấy Đỗ Dần buông bát đũa xuống liền dừng lại, mọi người đến xem Lý Thừa Ký bắt đầu phát video.
Bởi vì đoạn video được quay từ trên cao, hơn nữa người phụ nữ kia đeo khẩu trang, tóc dài xõa tung, cơ bản không thấy rõ mặt mũi, nhưng Lý Thừa Ký vẫn phát hiện ra một chút manh mối.
“Cái này căn bản nhìn không rõ ràng, cho dù là cảnh sát cũng tìm không ra người này là ai nhỉ?” Hàn Xương lẩm bẩm một câu.
Lý Thừa Ký cười lạnh một tiếng: “Người phụ nữ này là đàn ông cải trang, mái tóc dài kia là tóc giả, hơn nữa, dáng người đàn ông và phụ nữ vẫn rất khác nhau.
Tuy rằng hắn mặc váy dài, che đi hầu hết cơ thể, nhưng từ hành vi cử chỉ cùng tư thế đi đường của người này mà xem, đúng là đàn ông.
“Đàn ông?” Hàn Xương mở to hai mắt nhìn người trong video, nghe Lý Thừa Ký nói như vậy, hình như cái đầu của “người phụ nữ” này quả thật quá cao.
“Mặc dù chúng ta biết hắn là đàn ông, vậy cũng rất khó đi tìm.” Đỗ Vi thản nhiên nói một câu.
Đây là sự thật, người đàn ông này che khuất hầu hết đặc điểm hình thể của mình, hoàn toàn nhìn không ra hắn là ai.
“Trác Duyên, cậu có đắc tội với ai không?” Lý Thừa Ký hỏi một câu, bởi vì người trong video rõ ràng là hướng về phía Trác Duyên, Đỗ Dần chỉ vì bảo vệ Trác Duyên nên mới bị thương.
Trác Duyên cẩn thận lọc ra trong đầu một chút: “Lý Húc có tính không?”
Lý Húc vào tù lúc bọn họ năm nhất đại học, lúc ấy bị kết án hai năm tù, hiện tại bọn họ đã là năm cuối đại học, Lý Húc đã ra ngoài rồi.
Sắc mặt Lý Thừa Ký khẽ biến, hắn đứng lên: “Tôi đi điều tra.” Tập đoàn Lý thị đã sớm phá sản, biệt thự nhà họ Lý cũng bị bán đấu giá, Lý Húc ra tù không có chỗ đi, nhất định là đi tìm Lý Thừa Sát.
Lục Kinh “Ừ” một tiếng, nhìn Trác Duyên một cái, nói với Lý Thừa Ký: “Tôi đi với anh.”
Hai người rời khỏi chỗ ở của Đỗ Dần, phòng làm việc của Hàn Xương còn có rất nhiều nhiệm vụ phải xử lý, Đỗ Vi còn phải đi học, hai người không bao lâu cũng đi, còn lại hai người Đỗ Dần và Trác Duyên.
Trác Duyên đứng dậy đi thu dọn bát đũa còn lại trên bàn: “Nếu như phải nói ai có thù lớn với tôi như vậy, ngoại trừ Lý Húc cũng không có người khác.
Lần này cậu giúp tôi, tôi lo lắng gã ta cũng sẽ hận cậu, gần đây chúng ta đều phải cẩn thận một chút.”
Đỗ Dần “Ừ” một tiếng.
Lý Húc, một cái tên bình thường như vậy, Đỗ Dần trước khi nhìn thấy người chỉ nghe được cái tên như vậy, ấn tượng trong lòng là gã có ý đồ tổn thương Trác Duyên.
Nhưng sau khi nhìn thấy gã, mỗi lần nhắc tới cái tên này, cậu ta đều cảm thấy có ý lạnh chui vào trái tim va chạm trong cơ thể, lần này làm cậu ta cực kỳ khó hiểu.
Cho đến bây giờ, cậu ta cũng không để ý tới vì sao mình lại sinh ra cảm xúc như vậy.
Trác Duyên ở trong khoảng thời gian Đỗ Dần dưỡng thương, vẫn ở chỗ này chăm sóc cậu ta.
Lý Thừa Ký và Lục Kinh vận dụng tài nguyên trong tay đều không tra được tung tích của Lý Húc, chỉ biết thời gian Lý Húc mãn hạn tù được phóng thích.
Nhưng sau đó, Lý Húc giống như bốc hơi khỏi trái đất, hoàn toàn không có một chút dấu vết nào.
Hỏi Lý Thừa Sát, Lý Thừa Sát cũng hoàn toàn không biết con trai mình đã ra tù, hơn nữa không giống như đang nói dối.
Tiếp tục điều tra cũng không có ý nghĩa, Lý Thừa Ký dứt khoát gọi một ít vệ sĩ tinh anh tới, tùy thời bảo vệ Trác Duyên và Đỗ Dần.
Hai người mặc dù cảm thấy không được tự nhiên, nhưng dù sao cũng liên quan đến an toàn của bản thân, hơn nữa những vệ sĩ này rất chuyên nghiệp, giảm thiểu cảm giác khó chịu của hai người.
Sau khi vết thương của Đỗ Dần khôi phục, để lại một ít vết sẹo.
Mỗi lần Trác Duyên nhìn thấy đều có loại cảm giác kỳ lạ, nhưng dù sao đây cũng là vết thương Đỗ Dần vì cứu mình mà có, cậu cũng không nghĩ đến phương diện đó.
Hơn nữa kiếp trước mình và Đỗ Dần cùng Đỗ Vi căn bản không có bất kỳ giao điểm gì, mặc dù Đỗ Dần muốn trả thù, cũng không có khả năng trả thù trên người mình.
Cậu cảm thấy mình thật sự suy nghĩ quá nhiều, nhưng thật ra, càng gần đến ngày kiếp trước bị giết, trong lòng cậu cũng càng bất an.
Ở điểm này, những người khác đều không phát hiện, Lục Kinh lại phát giác Trác Duyên khác thường.
Sau khi Đỗ Dần khôi phục, Trác Duyên liền chuyển về, mà Lý Thừa Ký cũng ở cách vách Đỗ Dần, cố hết sức bảo vệ Đỗ Dần, dù sao ai cũng không biết Lý Húc kế tiếp sẽ làm ra chuyện gì.
Tất cả mọi người đều lo lắng về mối đe dọa tiềm tàng đó, nhưng trong suốt một học kỳ tiếp theo, Lý Húc không bao giờ xuất hiện nữa.
Lục Kinh phát hiện Trác Duyên hiện tại mỗi đêm đều gặp ác mộng.
Nhớ rõ lần đầu tiên phát hiện Trác Duyên gặp ác mộng, anh bật đèn xốc chăn lên, liền nhìn thấy hai tay Trác Duyên ôm chặt bụng cùng ngực mình, vẻ mặt trông cực kỳ thống khổ, chờ Trác Duyên bừng tỉnh, anh hỏi Trác Duyên mơ thấy gì, Trác Duyên lại không nói một chữ, sắc mặt rất tiều tụy.
Nếu chỉ là một lần, Lục Kinh cũng sẽ không quá để ý, nhưng theo thời gian trôi qua, số lần Trác Duyên xuất hiện loại ác mộng này dần dần gia tăng, cho đến bây giờ, hầu như mỗi đêm đều phát sinh.
Lục Kinh rất muốn biết Trác Duyên trong mơ rốt cuộc đã trải qua cái gì, nhưng Trác Duyên vẫn không muốn nói.
Lục Kinh không cách nào, đành phải len lén chạy đi tìm bác sĩ tâm lý tư vấn.
Bác sĩ tâm lý cũng lờ mờ, tỏ vẻ chỉ có nhìn thấy đương sự mới có thể chẩn đoán sơ bộ, thuận tiện suy đoán có thể là chuyện trước kia mang đến cho cậu một ít bóng ma không thể xóa nhòa.
Bóng ma? Lục Kinh nhíu mày, đếm kỹ chuyện Trác Duyên gặp phải từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ chuyện mình đã làm mấy năm trước có thể tạo thành bóng ma ra, hình như không có chuyện gì khác, chẳng lẽ gốc rễ vấn đề vẫn là mình? Là bởi vì mình, cho nên Trác Duyên mới không muốn nói?
Lục Kinh mang theo tâm tình nặng nề như vậy trở về nhà, Trác Duyên còn chưa trở về, phỏng chừng là đang bận rộn trong phòng thí nghiệm.
Cậu nói tối nay sẽ trở về ăn cơm, Lục Kinh liền mua cá cậu thích ăn nhất, tính toán làm một bữa tối thịnh soạn.
Tập đoàn Thanh Sơn.
Trác Duyên đúng là ở trong phòng thí nghiệm, cậu và Đỗ Dần cùng các nhà nghiên cứu khác đang cố gắng nâng cấp một ít kỹ thuật trước kia của bọn họ.
Bởi vì công nghệ trước kia xem ra còn có một ít lỗ hổng, bọn họ cần tiếp tục hoàn thiện, như vậy càng dễ thích ứng với nhu cầu phát triển của thời đại.
Thí nghiệm rốt cục kết thúc, Trác Duyên và Đỗ Dần ra khỏi phòng thí nghiệm lấy điện thoại di động ra xem, liền thấy Lục Kinh gửi tin nhắn: “Chờ em trở về ăn cơm.”
Trác Duyên đang chuẩn bị trả lời anh, liền có một cuộc điện thoại gọi tới, là một dãy số xa lạ, cậu nhắn tắt.
Nhưng đối phương hiển nhiên không muốn buông tha, một lần nữa gọi tới, Trác Duyên bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy: “Alo?”
“Trác Duyên, là tôi.”
Dừng chân lại, Trác Duyên hơi sửng sốt: “Trác Viễn Hàng? Làm sao anh biết số của tôi?”
“Thật ngại quá, anh từng nhìn trộm điện thoại di động của Lý Hoài, lưu số của em, vốn chỉ là cầu may, không nghĩ tới số của em còn chưa thay đổi.” Giọng nói Trác Viễn Hàng vẫn rất dễ nghe, hơn nữa bởi vì lớn lên, thoát khỏi vẻ trẻ con, có vẻ càng thêm ôn tồn lễ độ.
“Tìm tôi có việc?”
“Tiểu Duyên, anh nhớ rõ khi còn bé em rất thân thiết với anh, nhưng bây giờ lại… xa lạ như vậy.
Anh biết đều do anh, trước kia lúc phát sóng cùng Trương Hoa cố ý chửi bới em, là lỗi của anh, em có thể cho anh một cơ hội, để anh trực tiếp bồi thường cho em được không? Còn có chuyện lần trước cám ơn em không tính hiềm khích trước kia trả tiền thuốc men cho anh, được không?”
Trương Hoa là ai? Không phải gã cùng Nhậm Tư Tư sao? Trác Duyên nhíu chặt mày.
“Không có gì để nói, chuyện phát sóng tôi đều quên rồi, về phần chuyện phí phẫu thuật lần đó, tôi là giúp Lý Hoài, anh không cần cố ý cảm ơn tôi, cám ơn Lý Hoài là được.”
“A, em đừng cúp máy Trác Duyên.” Trác Viễn Hàng bên kia giống như có chút bối rối: “Thật ra anh còn muốn nói cho em biết một chuyện, là về cái chết của ba mẹ em.”
“Anh nói gì?” Giọng Trác Duyên mạnh mẽ cao lên, Đỗ Dần ở một bên quan tâm nhìn cậu.
“Nếu muốn biết, vậy ngày mai bảy giờ tối, hẹn gặp ở quán cà phê 0 giờ.” Trác Viễn Hàng nói xong liền cúp điện thoại.
Đỗ Dần thấy vẻ mặt Trác Duyên không thích hợp, không khỏi hỏi.
Trác Duyên cất điện thoại di động vào trong túi, cười: “Hôm nay Lục Kinh nấu rất nhiều đồ ăn ngon, cậu cũng đi qua cùng nhau ăn đi, thuận tiện gọi Lý Thừa Ký đến.”
Đỗ Dần giống như cũng cảm giác được cái gì đó, gật đầu, liên lạc với Lý Thừa Ký.
“Vừa rồi là Trác Viễn Hàng gọi tới?” Đỗ Dần nói chuyện điện thoại với Lý Thừa Ký xong hỏi Trác Duyên.
Trác Duyên gật đầu, đi theo Đỗ Dần vào thang máy: “Anh ta hẹn buổi tối mai tôi gặp mặt, nói là vì chuyện trước kia anh ta và Trương Hoa cùng nhau phát sóng chửi bới tôi xin lỗi, còn có cảm ơn trước đó đã thay anh ta trả tiền phẫu thuật ruột thừa.”
Đỗ Dần nhìn về phía cậu, Trác Duyên cùng cậu ta liếc mắt một cái, hai người lĩnh hội.
Trác Viễn Hàng không phải nhớ nhầm tên thì là cố ý nói như vậy, đương nhiên, khả năng nhớ nhầm tên là rất nhỏ, gã nói như vậy nhất định là có dụng ý khác.
“Vậy tối mai cậu đi sao?”
“Đương nhiên phải đi.”
Thang máy dừng ở gara dưới lòng đất, hai người đi song song, Trác Duyên hơi nở nụ cười: “Hôm nay vừa vặn cậu đến chỗ tôi ăn cơm, có thể chở tôi một đoạn đường không, ngày đó lốp xe của tôi bị người ta phá, hiện tại còn đang sửa.”
Đỗ Dần “Ừ” một tiếng, đi tới bên cạnh xe, mở cửa xe ra, Trác Duyên ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn cậu ta một cái: “Phỏng chừng sau khi đi ra ngoài lại có thể nhìn thấy một đám vệ sĩ đi theo chúng ta, thật ra, Lý Thừa Ký vẫn rất có năng lực.”
Đỗ Dần khởi động xe, không lên tiếng.
Trác Duyên thầm than một tiếng.
Lý Thừa Ký theo đuổi Đỗ Dần đã ba năm, mặc kệ Đỗ Dần lạnh nhạt thế nào hắn cũng kiên trì không nỡ.
Tuy nói Lý Thừa Ký là người nhà họ Lý, nhưng hắn cũng chưa từng làm chuyện tổn thương bọn họ, bất luận từ phương diện nào mà nói, hắn cũng đủ để coi là một người đàn ông ưu tú.
Tính tình Đỗ Dần kết đôi với người như vậy thật ra cũng không tệ, ít nhất Lý Thừa Ký sẽ biết đau lòng Đỗ Dần, hơn nữa còn có thể bảo vệ cậu ta.
Đáng tiếc Đỗ Dần vẫn thờ ơ, làm bạn bè, Trác Duyên cũng không tiện can thiệp vào cuộc sống tình cảm của Đỗ Dần.
Nếu một ngày nào đó hai người thật sự có thể ở cùng một chỗ, cậu nhất định sẽ tặng một bao lì xì lớn.
Xe khởi động lại dừng lại, Trác Duyên hỏi cậu ta: “Làm sao vậy?”
Đỗ Dần đẩy cửa xe: “Hình như xảy ra chút vấn đề, tôi xuống xem một chút đã.”
Trác Duyên muốn nhắn tin cho Lục Kinh, nhưng tín hiệu của gara ngầm có chút kém, cậu dứt khoát ngẩng đầu lên,đột nhiên tim đập thình thịch, nhìn gương chiếu hậu thốt lên: “Đỗ Dần cẩn thận!”
Gương chiếu hậu rõ ràng cho thấy mấy người đang hướng về phía Đỗ Dần đưa lưng về phía bọn họ, trong tay bọn họ đều cầm dao găm.
Trác Duyên nhanh chóng cởi dây an toàn, nhấn đồng hồ đeo tay trên cổ tay một cái, lao ra khỏi xe, nhấc chân đạp về phía người muốn tập kích Đỗ Dần.
Đỗ Dần phản ứng lại, lập tức xoay người ngăn cản.
Đối phương bảy tám người, trong tay còn mang theo vũ khí, lấy giá trị vũ lực của Trác Duyên cùng Đỗ Dần, có thể ngăn cản một đoạn thời gian, nhưng rất có thể sẽ bị dao găm làm bị thương.
Đối phương hiển nhiên cũng không muốn nói nhảm, chỉ lo cầm dao đâm hai người, chuẩn xác mà nói, mũi nhọn của bọn họ chỉ về phía Trác Duyên.
Trác Duyên một mình bị bốn năm người vây quanh, Đỗ Dần thì bị những người còn lại quấn lấy.
Giá trị vũ lực của hai bên chênh lệch quá lớn, Trác Duyên và Đỗ Dần tuy rằng học chút võ thuật, nhưng ý thức chiến đấu vẫn kém một chút, huống chi đối phương còn có dao, Trác Duyên chỉ cần sơ sẩy một cái, trên cánh tay đã bị trầy xước bị thương.
Bụng bị đá một cái, Trác Duyên nhất thời cảm thấy nội tạng đều xảy ra dịch chuyển, những người này đều là người có nghề, ít nhất đã lăn lộn trên đường.
Ánh mắt của cậu dừng trên người một người đàn ông đeo khẩu trang màu đen cầm đầu, trong đầu đột nhiên chợt hiện ra: “Lý Húc!”
Cái tên này giống như là ấn nút tạm dừng, Lý Húc giơ tay lên cho người vây chặt bọn họ, nhìn hai thanh niên tuấn tú, trong lòng dâng lên phẫn nộ ngập trời.
Gã đưa tay tháo khẩu trang trên mặt xuống, Trác Duyên nhìn qua, chỉ thấy trên mặt trái của gã rõ ràng là một vết sẹo rất sâu, từ lỗ tai lan đến cằm, xấu xí như giun sâu.
Gã cười quái dị một tiếng, trong mắt lóe ra ánh sáng kịch độc như rắn: “Đã lâu không gặp, Trác Duyên, còn có mày.” Gã lại nhìn về phía Đỗ Dần: “Tao biết mày là ai, Lý Thừa Ký theo đuổi mày ba năm, ha ha, quả thật nhan sắc rất đẹp, khó trách hắn ta đều không nỡ chạm vào mày, chỉ là không biết nếu Lý Thừa Ký biết hôm nay mày chết trong tay tao, sẽ nghĩ như thế nào.”
“Lý Húc, Đỗ Dần và mày không thù không oán, người mày muốn trả thù là tao.” Trác Duyên không muốn liên lụy Đỗ Dần nữa: “Hơn nữa, nếu Lý Thừa Ký biết, đến lúc đó sẽ không phải là vấn đề nghĩ như thế nào nữa.”
Lý Húc cười nhạo một tiếng: “Lý Thừa Ký đã già đi bao nhiêu? Trác Duyên, tao nói cho mày biết, mày hại tao ngồi tù, hại mặt tao biến thành bộ dạng như bây giờ, tao sẽ không dễ dàng để mày chết, đừng trông cậy vào đám vệ sĩ bên ngoài, bọn họ sẽ không vào cứu tụi mày được đâu.”
“Điện thoại của Trác Viễn Hàng cũng là mày bảo gọi?”
Ánh mắt Lý Húc nhìn Trác Duyên giống như đang nhìn một người thiểu năng trí tuệ: “Có phải mày cảm thấy ngày mai chúng tao sẽ động thủ không? Ồ, đó chỉ là lừa gạt mày thôi.”
Trác Duyên thấp giọng: “Mày muốn tối nay tụi tao thả lỏng cảnh giác?”
Sắc mặt Lý Húc lại đột nhiên thay đổi: “Mày đang kéo dài thời gian? Mẹ kiếp! Lên đi! Đừng dễ dàng gi3t ch3t, ông đây còn muốn chơi đùa!”
Trác Duyên và Đỗ Dần lấy lại mười hai phần tinh thần, tuy rằng đả thương mấy người, nhưng trên người bọn họ cũng ít nhiều bị thương, máu nhuộm đỏ quần áo.
Dần dần, Trác Duyên cảm thấy trên người rất đau, cậu cảm thấy mình sắp không kiên trì được nữa rồi.
Một cú đá mạnh rơi xuống lưng, Trác Duyên lập tức nằm sấp trên mặt đất.
Lý Húc nhe răng cười đi tới, một cước hung hăng giẫm lên đùi trái Trác Duyên, cơn đau nhức trong nháy mắt bao trùm toàn bộ thần kinh Trác Duyên, cậu cố nén không kêu lên tiếng, chỉ là trong cổ họng vẫn nhịn không được phát ra một tiếng k3u rên.
“Rất cứng đầu ha?” Lý Húc ngồi xổm xuống, túm tóc Trác Duyên lên, nâng đầu cậu lên, nhìn gương mặt không có máu của cậu, cảm xúc trong mắt không ngừng biến đổi, cuối cùng bóp cổ Trác Duyên: “Mày nhìn tao như vậy, tao không ngại chọc mấy lỗ thủng trên người mày đâu.” Gã hận nhất người khác dùng ánh mắt như nhìn con kiến nhìn gã, Trác Duyên thật sự là thành công khơi dậy phẫn nộ của gã.
“Mày không giết tao, có phải tao còn có giá trị lợi dụng hay không? Mày đang đe dọa ai? Lục Kinh?” Trác Duyên phun ra bọt máu trong miệng: “Thật ra mày rất muốn giết tao nhỉ? Nhưng vì quyền uy của người khác, mày không dám.
Mày vẫn sống dưới sự sai khiến của người khác, mày cho rằng mày không phải đồ bỏ đi còn có thể là cái gì?”
Tay Lý Húc càng nắm càng chặt, gã đương nhiên muốn lập tức giết Trác Duyên! Gã muốn giết Trác Duyên! Tại sao gã không thể giết Trác Duyên! Dựa vào cái gì?
“Anh Lý, đừng xúc động!” Có người nhìn Trác Duyên sắp hít thở không thông, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Lý Húc trong nháy mắt hoàn hồn, gã một tay đè Trác Duyên xuống đất, âm trầm cười một tiếng: “Mày muốn khích tao giết mày, tao sẽ không để mày được như ý.”
“Kẻ hèn nhát đúng là kẻ hèn nhát, không cần tìm cái cớ gì nữa.” Trác Duyên chậm rãi dùng một chân chống đỡ đứng lên, tựa vào trên xe, cười khinh miệt.
Cậu không thể để mình trở thành lợi thế uy hiếp Lục Kinh của người khác, dù sao cũng đã chết một lần, nhiều năm như vậy thật ra là cậu được lợi, cậu đã thỏa mãn rồi.
Chỉ là —— cậu nhìn về phía Đỗ Dần mặt lộ vẻ kinh hãi, muốn xông tới —— hy vọng Đỗ Dần có thể chống đỡ được đến khi bọn Lý Thừa Ký tới.
Lý Húc nhìn Trác Duyên cười, trong đầu nhất thời hiện ra tất cả vũ nhục lúc ở trong lao tù, tất cả phẫn nộ, không cam lòng, khuất nhục đều chiếm cứ tâm tình của gã, gã bỗng nhiên cầm dao đâm vào trái tim Trác Duyên!
Kiếp trước là chết dưới dao găm, hiện tại vẫn phải chết dưới dao găm.
Trong lúc hoảng hốt, Trác Duyên giống như nhìn thấy Lục Kinh hoảng sợ chạy tới trước cửa nhà để xe, còn có Lý Thừa Ký khuôn mặt nổi giận…
Cậu vẫn chưa thể chết!
Dùng hết toàn lực nhanh chóng lăn sang bên cạnh, động tác này đụng đến chân bị gãy, đau đớn thấu tim khiến cậu cứng đờ.
Lý Húc đâm không được lại đâm về phía cậu, Trác Duyên tránh không thể tránh, không khỏi nhắm mắt lại.
Nỗi đau trong dự liệu không truyền đến, ngược lại, là một người nằm sấp trên người cậu, bảo vệ cậu.
Trên người Đỗ Dần đều là máu, cậu ta nhìn Trác Duyên há mồm muốn nói cái gì, nhưng cái gì cũng nói không nên lời.
“Đỗ Dần…” Trác Duyên nằm trên mặt đất, nhìn con dao găm trên lưng Đỗ Dần, nhất thời khóc lên, nhưng không có một chút thanh âm nào, cậu đã đau lòng đến mức dây thanh quản đều mất đi chức năng.
Trong lúc mơ hồ, cậu đụng phải vết sẹo trên cánh tay phải Đỗ Dần, trong bóng tối, hình như cậu hiểu được cái gì đó.
Trước mắt là bóng tối.
Giống như qua một thời gian dài, Trác Duyên từ trong hỗn độn tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền thấy được một đám người vây quanh giường bệnh, đều đang lo lắng nhìn cậu.
Tất cả họ đều hỏi, có khát không? Có đau không? Choáng váng không?
Cậu sững sờ mở miệng: “Đỗ Dần đâu?”
Mọi người xung quanh đều im lặng, cuối cùng vẫn là Lục Kinh hiểu rõ Trác Duyên nhất: “Cậu ta còn chưa tỉnh, ở phòng bệnh nặng, em mới vừa tỉnh, chờ sau khi khôi phục thể lực anh sẽ dẫn em đi thăm cậu ta.”
Trác Duyên “Ừ” một tiếng, lại nhắm mắt lại một lần nữa, cậu thật sự là không còn sức lực.
Qua hai ngày, tinh thần Trác Duyên dần tốt hơn, bởi vì một chân không thể cử động, Lục Kinh liền đẩy cậu đi tới trước giường bệnh của Đỗ Dần.
Lý Thừa Ký nhìn thấy Trác Duyên cũng không có sắc mặt tốt gì: “Cậu tới làm gì vậy? Đỗ Dần bị cậu hại còn chưa đủ sao?”
Lời này của hắn hiển nhiên là quá khích.
Lục Kinh mắt lạnh nhìn hắn: “Chú ý lời nói của anh.”
Lý trí Lý Thừa Ký cũng biết những chuyện này không trách được Trác Duyên, nhưng mỗi lần đều là Đỗ Dần vì bảo vệ Trác Duyên mà bị thương, lần này lại thiếu chút nữa mất mạng! Hắn thích Đỗ Dần lâu như vậy, nhìn thấy Đỗ Dần liều mạng đi bảo vệ một người như vậy, trong lòng hắn vừa đau lòng vừa phẫn nộ, nhưng càng nhiều là thất vọng cùng thống khổ.
Trác Duyên cười: “Không có việc gì.”
Cậu đưa tay chậm rãi vu0t ve trên đỉnh đầu Đỗ Dần một lát, vẻ mặt lộ ra dịu dàng, một lát sau, cậu cúi đầu tiến đến bên tai Đỗ Dần, nhẹ giọng nói: “Tôi không trách cậu, cậu tỉnh lại đi.”
Trác Duyên ngoại trừ vết thương ở chân, trên người cũng bị dao găm cắt không ít vết thương, lúc kết vảy chỉ cảm thấy toàn thân đều ngứa, mỗi đêm đều ngủ không ngon.
Lục Kinh gần đây bởi vì những chuyện này, cũng gầy đi rất nhiều.
Chuyện lần này tính chất vô cùng ác liệt, ngay cả ông cụ Hoắc Hoắc Lệnh cũng bị kinh động.
Tội lỗi của Lý Húc không thể thoát khỏi, nhưng bọn họ thông qua đường dây này của Lý Húc, thế nhưng còn liên lụy đến một băng nhóm tội phạm xã hội đen ở thành phố B.
Hoắc Lệnh đối xử với Trác Duyên như cháu trai, đối với người làm tổn thương Trác Duyên đương nhiên không thể tha thứ.
Trong tay ông còn có vài người, cho nên cấp trên bắt đầu coi trọng băng nhóm xã hội đen này, cơ quan cảnh sát cũng đang toàn lực tập kích nhóm xã hội đen này.
Trác Duyên nghĩ đến chuyện ngày đó, cảm thấy cần phải nhắc nhở Lục Kinh một chút: “Có thể có người muốn đối phó với anh.” Cậu nói sự việc với Lục Kinh, Lục Kinh gật đầu tỏ vẻ anh sẽ đi điều tra cẩn thận.
“Em đi xem Đỗ Dần.” Trác Duyên chống nạng từng bước khập khiễng đi về phía phòng bệnh của Đỗ Dần, Lục Kinh ở bên cạnh bảo vệ cậu.
Đỗ Dần vượt qua giai đoạn nguy hiểm, hiện tại chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Lúc bọn họ đi vào, Lý Thừa Ký và Đỗ Vi đều ở đây.
Lý Thừa Ký lười nhìn bọn họ, Đỗ Vi lại đứng lên: “Anh Duyên, anh cẩn thận chân đó.”
Trác Duyên cười với cô: “Không sao đâu.” Cậu ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nhìn sắc mặt Đỗ Dần có chút hồng hào so với lúc trước, không khỏi yên lòng.
Nhưng kỳ lạ chính là, vết thương trên người Đỗ Dần đã khép lại, nhưng Đỗ Dần vẫn bất tỉnh, Lý Thừa Ký sầu đến tóc sắp bạc trắng.
Buổi tối, bọn Trác Duyên trở về, Đỗ Vi cũng bị Lý Thừa Ký đuổi trở về trường học, trong phòng bệnh chỉ còn lại Lý Thừa Ký và Đỗ Dần đang nằm.
Lý Thừa Ký ngơ ngác nhìn Đỗ Dần, nhìn đến chua xót trong lòng nhịn không được dâng lên.
Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu Đỗ Dần có thể tỉnh lại, hắn có thể không làm phiền cậu ta nữa, hắn có thể không còn hy vọng xa vời có thể ở cùng một chỗ với Đỗ Dần nữa.
Trong hốc mắt có chất lỏng nóng ẩm dần dần tụ lại, Lý Thừa Ký đưa tay lau một chút, lúc làm lính dù có khổ đến đâu hắn cũng không rơi qua một giọt nước mắt, nhưng bây giờ… Thật là không thể chối cãi.
Trong mơ hồ, hình như hắn nhìn thấy Đỗ Dần mở mắt ra, chắc là ảo giác của hắn nhỉ? Lau nước mắt lần nữa, nhìn về phía giường bệnh.
Ah!
“Em tỉnh rồi sao? Tôi sẽ gọi bác sĩ!” Hắn lập tức đứng dậy định lao ra khỏi phòng bệnh.
“Chờ một chút.” Giọng nói khàn khàn cực độ của Đỗ Dần truyền đến tai Lý Thừa Ký.
Lý Thừa Ký xoay người nhìn về phía Đỗ Dần, lúc này hắn mới phát hiện, đôi mắt Đỗ Dần rất tĩnh mịch, bên trong tối đen như mực, giống như không có một tia ánh sáng nào.
“Làm sao vậy?”
Ánh mắt Đỗ Dần nhìn hắn giống như đang nhìn một người xa lạ: “Anh có thể giúp tôi một việc được không?”
***********************
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...