Edit: Điềm Điềm
***********************
Lục Kinh lái xe chở Trác Duyên say rượu trở về chỗ ở của mình.
Nơi anh ở cách tập đoàn Kinh Cức và tập đoàn Thanh Sơn cũng không xa, ven đường nhìn thấy hai tòa nhà cao tầng kề vai sát cánh, lại nhìn Trác Duyên đang ngủ bên cạnh, trong lòng nhất thời bốc lên một luồng hào khí, cũng xen lẫn ngọt ngào.
Đỗ xe trong gara, anh đưa tay ôm Trác Duyên, chậm rãi trở về nhà.
Trác Duyên bình thường ngủ tương đối nông, lần này cũng không biết là vì uống rượu hay là vì bên cạnh có Lục Kinh, cậu ngủ rất sâu, mãi cho đến khi Lục Kinh đặt cậu lên giường, cậu cũng không tỉnh lại.
Lục Kinh giúp cậu cởi áo ngoài cùng giày dép, đắp chăn lên, chỉ lộ ra một khuôn mặt bị rượu nhuộm đỏ.
Đôi môi ngày thường màu hồng nhạt cũng trở nên hồng đậm, Lục Kinh ngồi ở bên giường nhìn cậu thật lâu, mới cúi người hôn lên trán cậu một cái, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng.
Ngày hôm sau mãi cho đến khi mặt trời mọc Trác Duyên mới tỉnh lại.
Vỗ cái đầu có chút đau đớn, cậu mở mắt ra nhìn thấy căn phòng hoàn toàn xa lạ, nhưng lại mang theo phong cách quen thuộc.
Cậu đứng dậy xuống giường, mở cửa phòng ra, nhìn thấy Lục Kinh đang ngồi trên ghế sô pha đối diện với máy tính xách tay, chuyên chú xử lý công việc.
Lục Kinh nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía cậu: “Đói bụng chưa? Có cháo và bánh bao trong nhà bếp đó.”
Trác Duyên “Ò” một tiếng: “Em đi rửa mặt trước.”
Rửa mặt sạch sẽ, cậu đi vào phòng bếp múc cháo, cầm bánh bao, bày ở trên bàn bắt đầu ăn.
Tối hôm qua ăn cơm không nhiều, qua một đêm, đúng là có chút đói bụng.
Nhiệt độ cháo vừa vặn, không lạnh không nóng, vào miệng thích hợp, hương vị thơm nồng.
Trác Duyên ăn rất vui vẻ, tổng cộng ăn bốn cái bánh bao, uống hai bát cháo mới no.
Trong quá trình này, cậu và Lục Kinh đều là mỗi người một việc, một chút trao đổi cũng không có.
Trác Duyên lau miệng, yên lặng đi vào phòng bếp rửa bát đũa, sau đó đi ra đứng ở phía sau Lục Kinh: “Em ăn xong rồi, em về trước đây.”
“Ừm.”
Trác Duyên dừng lại vài giây, mới trở lại phòng mang theo điện thoại di động và chìa khóa của mình, đi tới cửa chính, không thay giày, lại nói một câu: “Em đi đây.”
Hai tay Lục Kinh còn đang gõ lạch cạch trên bàn phím, nghe vậy chỉ là “Ừ” một tiếng, đợi đến khi Trác Duyên mở cửa mới nói một câu: “Trên đường cẩn thận”.
Trác Duyên trong lòng nghẹn ngào đóng cửa lại, rõ ràng ngày hôm qua còn tổ chức sinh nhật cho mình, hôm nay sao lại lãnh đạm như vậy?
Cảm xúc này kéo dài cho đến khi đi học vào thứ Hai.
Cậu và Đỗ Dần vẫn đi theo phía sau giáo sư học tập, mấy vị đàn anh kia cũng ở đây, nhưng mà bọn họ hiện tại nhìn thấy Trác Duyên đều là một bộ dáng chột dạ, ở bên ngoài chột dạ còn xen lẫn một loại cảm xúc khác.
Dù sao vừa nghĩ đến Trác Duyên bị một người đàn ông coi trọng, trong lòng bọn họ liền cảm thấy có chút bí ẩn kỳ lạ, ánh mắt nhìn Trác Duyên sau lưng cũng không giống nhau.
Trác Duyên và Đỗ Dần trên cơ bản đều không để ý đến bọn họ, nhưng dù sao ở cùng một phòng thí nghiệm, mấy người kia nói chuyện phiếm hai người không muốn nghe thấy cũng khó.
“Tuần trước chúng ta gửi sơ yếu lý lịch đến công ty Thanh Sơn, cũng không biết kết quả sẽ như thế nào rồi.”
“Tôi cảm thấy hẳn là có thể vào được chứ? Dù sao lúc trước chúng ta có nghiên cứu còn được khen thưởng, trình độ học vấn của chúng ta cũng không kém, công ty Thanh Sơn hẳn là sẽ không từ chối chúng ta.”
“Hy vọng như vậy đi, dù sao công ty Thanh Sơn chính là doanh nghiệp bảo vệ môi trường hot nhất hiện nay, nghe nói tiền lương phúc lợi đãi ngộ đều rất tốt.
Các cậu có biết Quý Tung không? Chính là đàn anh nghiên cứu sinh lúc trước, bây giờ là nguyên lão của công ty Thanh Sơn, còn có cổ phần kỹ thuật, thật khiến người ta hâm mộ!”
“Ai, đừng nói nữa, giáo sư tới rồi.”
Lúc từ trường trở về, Đỗ Dần không khỏi hỏi Trác Duyên: “Trước đó trong danh sách phỏng vấn mà giám đốc nhân sự đưa cho tôi xem hình như không có tên của bọn họ, có phải cậu đã bỏ hết không?”
Trác Duyên gật đầu: “Nhân phẩm không đủ, kỹ thuật có tốt đến đâu cũng không cần.”
Đỗ Dần kỳ thật còn chưa biết rõ việc hôm Tết giữa mấy người này và Trác Duyên, cậu ta vẫn chỉ cho rằng trong chuyện lần trước chỉ có hai người Lý Húc và Trác Duyên, cũng không biết mấy đàn anh này cũng tham dự.
Nhưng mà nếu Trác Duyên nói nhân phẩm của bọn họ có vấn đề, vậy bọn họ thật sự là nhân phẩm có vấn đề.
Sau một tuần bận rộn, họ nhận được một cuộc gọi từ Phùng Cẩn.
Phùng Cẩn qua điện thoại thông báo cho người quay phim tài liệu thời gian tập hợp và địa điểm, ấn định vào tám giờ sáng hôm sau, tập hợp tại đài truyền hình thành phố B.
Hai người Trác Duyên và Đỗ Dần xin học viện nghỉ, nói rõ chuyện này, giáo sư học viện lúc này mới biết hai học sinh trẻ tuổi này vậy mà chính là người sáng lập công ty Thanh Sơn!
Việc quay phim tài liệu này bọn họ cũng có nghe thấy, nếu quay xong, ảnh hưởng xã hội khẳng định không tầm thường.
Hai sinh viên Trác Duyên và Đỗ Dần có thể lấy thân phận đại diện doanh nghiệp tham gia lần quay phim này, đây cũng là giành vinh quang cho viện Bảo vệ môi trường Thanh Mộc! Việc này sao mà có thể không đồng ý?
Sau khi nhận được sự đồng ý của học viện, hai người trở lại chỗ ở bắt đầu thu dọn hành lý.
“Tổ tiết mục hiện tại còn đang úp mở với chúng ta, cũng không nói phải đi nơi nào.
Đỗ Dần, cậu có suy đoán là đi nơi nào phỏng vấn thực địa không?” Trác Duyên để bộ quần áo cuối cùng vào trong vali, vừa kéo khóa vừa hỏi Đỗ Dần.
Đỗ Dần suy nghĩ một chút” “Chỗ nào thì tôi chưa nghĩ tới, nhưng tôi cảm thấy hẳn là sẽ có Lâm Phần.”
Trác Duyên nở nụ cười: “Điểm này chúng ta không bàn mà trùng ý nha.”
Ăn cơm tối xong, Trác Duyên gọi điện thoại cho Hoắc Quân, nói cho bà biết chuyện này.
Hoắc Quân dặn dò cậu ở bên ngoài phải chú ý an toàn v.v, Trác Duyên đồng ý hết.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt cậu lại nhìn vào danh bạ điện thoại di động, nhìn tên “Lục Kinh” muốn ấn xuống, nhưng lại chần chờ.
Chần chờ này chần chờ thật lâu, cuối cùng vẫn buông tha.
Nếu Lục Kinh đã lựa chọn lãnh đạm, mình cần gì phải cùng anh gặp nhau quá nhiều chứ?
Đến ngày tập hợp, Chu Lâm cố ý lái xe đưa Trác Duyên và Đỗ Dần đến cổng đài truyền hình thành phố B.
Còn chưa xuống xe đã thấy ở cửa tụ tập không ít người, trông hẳn là nhân viên của tổ tiết mục.
Phùng Cẩn đang trao đổi với nhân viên công tác nhìn thấy hai người từ trên xe xuống, liền cười đi tới.
Cô cắt tóc ngắn gọn gàng, mặc một bộ quần áo bình thường, đi giày thể thao, trông rất trẻ trung tài giỏi.
“Các cậu đến thật sớm!”
Chu Lâm nhìn thấy cô cũng xuống xe: “Cô Phùng, xin chào.”
Phùng Cẩn gật đầu với hắn” “Chu tổng cũng tới à?”
Chu Lâm cười: “Tôi đưa bọn họ tới đây.” Hắn thấy hai người Trác Duyên và Đỗ Dần lấy vali ra từ trong cốp xe ra, vỗ vai bọn họ: “Ở bên ngoài phải chú ý an toàn, đặc biệt là phải đi những khu vực ô nhiễm nghiêm trọng kia, cẩn thận cơ thể.”
“Ừm, đã biết anh Chu.” Trác Duyên gật đầu, sau đó nhìn về phía Phùng Cẩn: “Chị Phùng.”
Phùng Cẩn cười nhìn hai thiếu niên tuấn tú cao ngất: “Đợi lát nữa chờ người đến đông đủ, chúng ta cùng nhau xuất phát.”
Chu Lâm ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì: “Trác Duyên, Đỗ Dần, tôi về công ty trước, cô Phùng, hai người bọn họ nhờ cô chăm sóc nhiều hơn.”
Phùng Cẩn cười đến thoải mái: “Không thành vấn đề.”
Sau khi Chu Lâm đi rồi, Phùng Cẩn đưa hai người lên một chiếc xe khách cỡ lớn: “Các cậu ngồi ở trên này trước, lát nữa chờ tất cả mọi người đến, là có thể xuất phát.”
“Chị Phùng, có thể nói cho chúng tôi biết lát nữa đi đâu không?”
Phùng Cẩn vẫn úp mở: “Đợi đi sẽ biết.”
“Chị Phùng, chị như vậy hình như muốn kéo chúng tôi đi bán.” Trác Duyên nói đùa.
Phùng Cẩn cười ha ha: “Cũng đúng, nói không chừng bán các cậu càng đáng giá.
Chị không nói với cậu nữa, còn việc ở ngoài kia, chị xuống xe đã.”
Trên xe cũng chỉ có hai người Trác Duyên và Đỗ Dần, mỗi người lấy một quyển sách từ trong ba lô ra đọc.
Không bao lâu sau, trên xe lục tục có người đi lên, nhưng mà mọi người đều không quen, cũng không có trao đổi gì.
Mãi cho đến tám giờ rưỡi, xe còn chưa xuất phát, Trác Duyên xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy bên ngoài Phùng Cẩn đang nói chuyện với một người đàn ông, sắc mặt không tốt lắm.
Phùng Cẩn là biên kịch của bộ phim này, có quyền chỉ huy toàn cục, hiện tại đã tám giờ rưỡi, xe còn chưa thể xuất phát, cô đương nhiên nóng nảy.
Lại qua mười lăm phút, mới có một chiếc xe màu trắng chạy tới, Trác Duyên nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo cầu kỳ từ trên xe đi xuống, đeo kính râm, trông có chút cool ngầu.
Phùng Cẩn nhìn thấy hắn, mỉm cười, nói chuyện với hắn vài câu ý bảo hắn lên xe.
Phía sau người đàn ông còn có một trợ lý nhỏ, xách túi lớn túi nhỏ, kéo vali đi theo phía sau hắn.
Phùng Cẩn giống như là muốn nói cái gì đó nhưng lại nhịn xuống.
Sau khi người đàn ông lên xe, nhìn thấy mấy người ngồi trong xe, tuy Trác Duyên không nhìn thấy ánh mắt của hắn, nhưng từ nếp gấp giữa lông mày hắn có thể thấy được, người đàn ông rất ghét bỏ.
Sau khi trợ lý phía sau hắn lấy khăn giấy ra lau vài lần trên chỗ ngồi, người đàn ông mới ngồi xuống, kính râm trên mặt vẫn không tháo ra.
Một số nhân viên trong tổ chương trình khiêng máy quay cũng lên xe, Phùng Cẩn ngồi ở phía trước, để tài xế bắt đầu khởi hành.
Người quay phim mở máy quay ra, đối diện với mấy vị khách quý ngồi ở ghế sau xe, sau đó Phùng Cẩn bắt đầu làm nóng bầu không khí.
“Đầu tiên hoan nghênh mọi người đến tổ tiết mục của chúng tôi, từ giờ trở đi, chúng ta phải cùng nhau sống chung hơn một tháng.
Tất cả mọi người đều từ trong việc bận rộn tham gia quay phim lần này của chúng tôi, chúng tôi xin bày tỏ lòng biết ơn chân thành.
Đồng thời, tôi cũng hy vọng, mọi người có thể trong quá trình quay phim này có thu hoạch, trong tương lai có thể đóng góp nhiều sức lực hơn trong công tác bảo vệ môi trường!”
“Được!” Mọi người vỗ tay.
“Mọi người một đường tới đây chắc hẳn có chút mệt mỏi, kế tiếp chúng ta còn phải vất vả quay phim, hiện tại ở trên xe nghỉ ngơi một chút đi nhé.”
Họ dành năm giờ trên xe để đến đích của chuyến đi – Lâm Phần.
Thì ra điểm dừng chân đầu tiên của bọn họ lại chính là Lâm Phần!
Bắt đầu từ vài năm trước, thành phố Lâm Phần đã là thành phố ô nhiễm không khí nghiêm trọng nhất trong cả nước.
Thậm chí có tổ chức bảo vệ môi trường từng tuyên bố, một ngày sống ở Lâm Phần hít phải khí độc, tương đương với hút ba gói thuốc lá, có thể tưởng tượng được, ô nhiễm không khí của Lâm Phần đến mức nào.
Lâm Phần là một mỏ than nổi tiếng trong cả nước.
Bắt đầu từ những năm 80 của thế kỷ trước, thành phố theo sự hướng dẫn của chính sách, phát triển mạnh mẽ khai thác và chế biến mỏ than và quặng sắt.
Tổng khối lượng kinh tế đã được xếp hạng hàng đầu liên tục, nhưng quá trình công nghiệp như vậy nhiều thập kỷ, cũng làm cho Lâm Phần trở thành thành phố ô nhiễm đầu tiên của đất nước.
Sự phát triển mạnh mẽ của ngành công nghiệp thực sự đã thúc đẩy nền kinh tế bay cao, nhưng cái giá phải trả cực kỳ đau đớn.
Vớ được núi vàng núi bạc, nhưng nếu muốn trị thành phố ô nhiễm này, có thể phải tốn gấp mấy lần thậm chí mấy chục núi vàng núi bạc mới có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Món nợ này bọn họ lúc trước không hiểu, nhưng hiện tại đã hiểu được.
Xe dừng trước một khách sạn ở thành phố Lâm Phần, Phùng Cẩn phát cho mọi người một cái khẩu trang: “Ô nhiễm không khí ở đây rất nghiêm trọng, đều đeo vào đi.”
“Hôm nay nghỉ ngơi một đêm trong khách sạn, ngày mai chúng ta bắt đầu quay phim.”
Trác Duyên và Đỗ Dần được chia vào một phòng.
Sau khi hai người cất hành lý xong, Trác Duyên nằm sấp trên giường nghỉ ngơi một hồi thì nhận được thông báo của Phùng Cẩn.
“Sáu giờ tối phải cùng nhau ăn cơm, vậy tôi ngủ một giấc trước, Đỗ Dần cậu có ngủ không?”
Đỗ Dần tựa vào một cái giường khác, lắc đầu: “Cậu ngủ đi, đến lúc đó tôi gọi cậu.”
Trác Duyên gần đây quả thật rất mệt mỏi, hôm nay lại ngồi xe thời gian dài như vậy, cơ thể đã có chút mỏi nhừ, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Đỗ Dần vốn đang đọc sách, sau khi Trác Duyên ngủ chuyển ánh mắt lên trên mặt Trác Duyên.
Gần đây tâm tình Trác Duyên vẫn không tốt lắm, thật ra cậu ta nhìn thấy.
Công ty không xảy ra chuyện gì, trường học hết thảy bình thường, như vậy có thể làm cho Trác Duyên phiền não cũng chỉ có chuyện tình cảm.
Cậu ta biết Trác Duyên thích Lục Kinh, mà việc Lục Kinh làm vì Trác Duyên cậu ta cũng có thể nhìn thấy.
Hai người này thích nhau, nhưng từ năm ngoái đến chúc thọ nhà họ Hoắc, quan hệ giữa Trác Duyên và Lục Kinh dần dần xa cách, hơn nữa còn là Trác Duyên đơn phương.
Cậu ta không hỏi Trác Duyên đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu ta có thể cảm nhận được trong lòng Trác Duyên có rất nhiều chuyện, giống như chính cậu ta, bởi vì thường xuyên suy nghĩ quá nhiều, cho nên giấc ngủ chưa bao giờ tốt.
Ví dụ như bây giờ, Trác Duyên rõ ràng đang ngủ, nhưng lông mày lại nhíu chặt, giống như trong mơ có chuyện gì đó quấy rầy cậu.
Sắp đến giờ ăn cơm tối, Đỗ Dần đánh thức Trác Duyên, Trác Duyên rửa mặt, hai người cùng nhau đi vào trong phòng ăn khách sạn.
Bên trong phòng đã có người, đều là nhân vật cấp bậc trưởng bối của hai người, lúc ở trên xe không tiện chào hỏi, hiện tại gặp, hai người khiêm tốn lần lượt chào hỏi.
Người ngồi đây đều không biết hai người, còn tưởng rằng là minh tinh nhỏ do công ty giải trí nào phái ra.
Tuy rằng trong lòng cảm thấy tổ tiết mục sắp xếp như vậy không được như ý muốn, nhưng nhìn hai người lớn lên đẹp, hiểu lễ phép, cũng gật đầu, nhưng không biểu hiện ra bao nhiêu nhiệt tình.
Sau khi hai người ngồi xuống, cũng không ai chủ động trao đổi với bọn họ, bọn họ cũng không thèm để ý.
Cứ như vậy yên lặng ngồi ở chỗ ngồi, một lát sau, người cuối cùng lại đây, chính là người đàn ông trẻ tuổi cuối cùng lên xe hôm nay.
Người đàn ông lúc này đã tháo kính râm xuống, lộ ra một khuôn mặt rất anh tuấn, hắn nhìn thấy mọi người, chỉ khẽ gật đầu, xem như chào hỏi, sau đó ngồi xuống.
Trác Duyên lúc này mới phát hiện, thì ra người này là một ngôi sao lớn, tên là Khâu Triết.
À, nói là ngôi sao lớn cũng hơi khoa trương, chỉ là gần đây tương đối nổi tiếng, diễn vài bộ phim truyền hình tương đối hot, có rất nhiều fan trẻ cuồng nhiệt.
Nhìn bề ngoài, không thấy hắn nhiệt tình bảo vệ môi trường đến mức nào.
Phùng Cẩn thấy người đến đông đủ, liền cười nói: “Hôm nay ở trên xe chưa kịp giới thiệu, hiện tại tôi giới thiệu cho các vị một chút.”
Người đầu tiên cô giới thiệu là tiền bối Thái Gia Tề của giới học thuật bảo vệ môi trường.
Thái Gia Tề hơn năm mươi tuổi, tóc mai trắng, vóc dáng không cao, tướng mạo tầm thường, điểm đặc biệt duy nhất trên mặt chính là trên lông mày bên trái của ông có một nốt ruồi thịt nhô lên.
Ông mỉm cười và gật đầu với tất cả mọi người.
Thật ra Thái Gia Tề ở đây ai cũng biết, ông từng xuất bản rất nhiều bài báo về bảo vệ môi trường, nhiều năm như vậy cũng vẫn tận tâm phát triển bảo vệ môi trường.
Trác Duyên và Đỗ Dần cũng đã đọc qua một số tác phẩm của ông, cũng tương đối khâm phục tư tưởng sáng suốt tiên tiến của ông.
Bọn họ không nghĩ tới tổ làm chương trình có thể mời người có sức ảnh hưởng như vậy tới.
Người thứ hai được giới thiệu là đại diện của một tổ chức bảo vệ môi trường hoạt động trong đời sống Trình Thuật Hồng.
Cô hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường nhưng khí chất siêu việt, trầm tĩnh an bình, tri thức ổn định, mang lại cho người ta cảm giác rất tốt.
Thứ ba là một người bình thường nhiệt tình bảo vệ môi trường, hắn tên là Vương Trung Cát, tướng mạo thật thà, là nông dân, chỉ học qua tiểu học.
Hắn dùng thời gian hơn hai mươi năm biến một mảnh núi hoang hơn 2000 mẫu cỏ không mọc nổi thành đại dương xanh, biến núi hoang thành vật quý nổi tiếng xa gần.
Người thứ tư là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, tên là Liên Túc, là một nhiếp ảnh gia.
Cô thường xuyên đi sâu vào khu vực ô nhiễm nghiêm trọng để chụp ảnh, có rất nhiều hình ảnh ô nhiễm gây sốc đều xuất phát từ tay cô.
Ảnh của cô còn thường xuyên được sử dụng để tuyên truyền bảo vệ môi trường, cho nên cô là người có thể mọi người đều không biết, nhưng ảnh của cô nhất định mọi người đều biết đến.
Phùng Cẩn liên tục giới thiệu bốn người, mỗi người đều nhận được tràng pháo tay từ những người khác.
Dù sao mỗi người đều dùng phương thức riêng của mình, vì sự nghiệp bảo vệ môi trường đã có những đóng góp rất lớn.
Ngồi đây vốn tưởng rằng Phùng Cẩn kế tiếp sẽ giới thiệu Khâu Triết, Khâu Triết cũng thoáng động đậy, thay đổi tư thế ngồi khác, nhưng ai ngờ cô lại nhìn về phía Trác Duyên và Đỗ Dần.
“Tôi giới thiệu cho mọi người một chút, Trác Duyên, Đỗ Dần, hai người bọn họ là sinh viên đại học Thanh Mộc, cũng là người sáng lập Công ty TNHH Khoa học kỹ thuật bảo vệ môi trường Thanh Sơn.”
Phùng Cẩn vừa nói ra lời này, ánh mắt mọi người ở đây đều khác đi.
Công ty Thanh Sơn liên tục đưa ra hai công nghệ trên thị trường tạo ra một trận sóng lớn, hơn nữa còn được chính phủ chỉ đích danh khen ngợi, những người phấn đấu trong lĩnh vực bảo vệ môi trường này không thể nào chưa từng nghe nói qua.
Nhưng bọn họ chưa bao giờ biết người sáng lập công ty Thanh Sơn lại chính là hai người trẻ tuổi trước mắt!
Trác Duyên cùng Đỗ Dần đứng lên hơi khom người, dù sao bọn họ là vãn bối, đối mặt với những tiền bối trước mắt này, bọn họ tự nhiên phải lễ phép.
Thái Gia Tề nhìn hai người, gật đầu: “Không tệ, không tệ.”
Những người khác nhìn hai người trẻ tuổi này cũng lộ ra nụ cười thiện ý.
Sắc mặt Khâu Triết có chút thay đổi.
Hắn vốn tưởng rằng hai người này chỉ là tiểu thịt tươi chuẩn bị ra mắt, có hậu trường cứng rắn nhét vào, nhưng ai biết được, lại là người sáng lập công ty gì đó, loại chênh lệch này khiến trong lòng Khâu Triết có chút không dễ chịu.
Thật ra hắn cũng không muốn tham gia quay bộ phim này, nhưng người đại diện nói với hắn, bộ phim này đại biểu cho ý định của chính phủ, cho dù chương trình không hot, nhưng trải nghiệm này cũng có thể mạ vàng hắn.
Hơn nữa, nếu không phải công ty hết sức tranh thủ cho hắn, những người khác lại không có thời gian, hắn căn bản là không có cách nào tiến vào.
Trước đó Khâu Triết nhìn thấy Trác Duyên và Đỗ Dần ở đây, còn tưởng rằng những lời này của người đại diện đều là lừa gạt hắn, nhưng bây giờ hắn lại phát hiện, lời người đại diện nói không sai.
Trong này bất kỳ người nào cũng có thân phận địa vị nhất định, tuy rằng hắn là một minh tinh, trong mắt người hâm mộ là một vật quý, nhưng trong mắt những người này hắn lại chẳng là gì cả.
Nghĩ tới đây, hắn liền đứng dậy, mỉm cười: “Xin chào mọi người, tôi tên là Khâu Triết, là một diễn viên, bình thường đối với hoạt động bảo vệ môi trường công ích cũng có chú ý, rất vui vì trong thời gian tới có thể học tập các vị tiền bối.”
Người lớn tuổi mất tự nhiên gật đầu, Trác Duyên cười với hắn: “Tôi đã xem phim truyền hình anh diễn, trước đây mỗi ngày còn theo dõi trên TV! Tôi rất thích vai diễn của anh.”
Khâu Triết cũng nở nụ cười: “Cám ơn đã thích.”
Đây vốn không phải là hội nghị nghiêm túc gì, mọi người có thể ngồi cùng nhau chính là có duyên phận.
Đến tiết mục này cũng có chung mục đích, thân phận địa vị gì kỳ thật không quan trọng như vậy, quan trọng nhất là có thể quay bộ phim này thật tốt.
Lời nói của Trác Duyên đã phá vỡ bầu không khí nặng nề vừa rồi, mọi người đều tùy ý ngồi xuống vừa ăn vừa tán gẫu.
Dù sao cũng là một lĩnh vực, đều có đề tài tán gẫu, Phùng Cẩn trước khi làm tiết mục này cũng làm báo cáo về phương diện bảo vệ môi trường, cho nên cũng tán gẫu được với bọn họ.
Thái Gia Tề từ khi biết Trác Duyên và Đỗ Dần là sinh viên viện bảo vệ môi trường Thanh Mộc, độ chú ý đối với bọn họ cũng tăng lên, thỉnh thoảng sẽ hỏi bọn họ một số vấn đề.
Hai người đọc nhiều sách, cũng có thể trả lời một hai, tuy rằng không đủ độ sâu, nhưng ở trong lòng Thái Gia Tề đã rất tốt rồi.
“Mấy đứa có thể biến lý luận thành thực tiễn cũng đã rất tốt rồi, kỹ thuật giảm bụi công nghiệp kia hiệu quả rất tốt!”
Đỗ Dần xưa nay ít nói, cho nên đều là Trác Duyên nói: “Thầy Thái, kỹ thuật này chủ yếu vẫn là dựa vào đội ngũ nghiên cứu trong công ty, cháu và Đỗ Dần ở phương diện này còn có rất nhiều thiếu sót.”
Thái Gia Tề lắc đầu: “Mấy đứa mới là sinh viên năm nhất, có trình độ này đã vượt qua rất nhiều người rồi.
Người trẻ tuổi cũng không nên tự coi thường mình, một mặt phải có tự tin, mặt khác cũng phải bù đắp khuyết điểm.”
“Thầy Thái nói phải ạ.” Trác Duyên ngoan ngoãn gật đầu.
Thông qua tiếp xúc, Thái Gia Tề là một người rất thú vị, có tư duy học thuật nghiêm cẩn, nhưng lại không thiếu tinh thần sáng tạo tiên phong, nói chuyện cũng rất bình dị gần gũi, một chút dáng vẻ tiền bối học thuật cũng không có.
“Tôi thấy thầy Thái đúng là yêu quý người có tài.” Trình Thuật Hồng ở một bên cười nói.
Kỳ thật không riêng gì Thái Gia Tề, những trưởng bối bọn họ nhìn thấy hai người trẻ tuổi có chí hướng cũng rất thích.
Một bữa ăn đã giúp xóa bỏ khoảng cách, làm cho một số khách mời chương trình có chút hiểu biết lẫn nhau.
Phùng Cẩn vui vẻ vì thành công này.
Sáng sớm hôm sau, người lái xe chở họ đến một khu công nghiệp.
Lâm Phần được gọi là “Thành phố khói mù” cũng không phải là khoe khoang, bọn họ nhìn từng hàng ống khói sừng sững dưới bầu trời xám xịt, đều lặng thinh.
Cảnh tượng như vậy thật ngoạn mục, nhưng điều này làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi.
Khói đen hoặc vàng cuồn cuộn từ ống khói xả vào bầu không khí mà con người phụ thuộc vào, lượng khí thải ngày và đêm đã kéo dài trong nhiều năm.
Tự thanh lọc khí quyển căn bản không theo kịp tốc độ phát thải của chúng, toàn bộ thành phố Lâm Phần đều bị bao phủ trong những khí độc này, ảnh chụp với tận mắt nhìn thấy hoàn toàn là hai cấp độ.
“Không phải nhà nước đã cấm xả thải vượt tiêu chuẩn sao?” Vương Trung Cát thở dài một hơi.
“Đại bộ phận kinh tế của Lâm Phần đều ở bên trong này, một khi những doanh nghiệp này đều bị đình chỉ, kinh tế của Lâm Phần sẽ hoàn toàn mất đi động lực.” Thái Gia Tề lắc đầu thở dài.
Liên Túc giơ máy ảnh lên để chụp ảnh.
Máy quay của đài truyền hình lặng lẽ ghi lại tất cả những điều này.
Phùng Cẩn lúc này nói: “Chúng ta cũng không ngại phỏng vấn cư dân gần đó một chút.”
Lâm Phần lớn như vậy, khu công nghiệp và khu dân cư kỳ thật cách nhau không tính là xa, bọn họ từ trên xe đi xuống, đối mặt với hàng loạt phòng ốc đóng chặt cửa sổ, không khỏi im lặng.
Người dân ở đây hít thở không khí bẩn thỉu nhất, sống trong môi trường bẩn thỉu nhất, nhưng không ai đi ra la hét, bởi vì họ muốn sống sót.
Nhiều người trong số họ dựa vào cơ hội việc làm được cung cấp bởi các nhà máy này để tồn tại, vì vậy họ thích hít thở không khí độc hại này.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ có trời xám xịt, tầm nhìn của không khí vô cùng thấp, tất cả mọi người đều mang theo khẩu trang, người quen chỉ có thể dựa vào quần áo quen thuộc để nhận ra đối phương.
“Các người làm gì vậy?”
Một người phụ nữ trung niên thân hình gầy gò đi tới trước mặt bọn họ, cô đội mũ rơm cùng khẩu trang, chỉ còn lại có hai con mắt, trong mắt còn có ý tứ cảnh giác.
Phùng Cẩn cười: “Chị gái, chúng tôi tới đây quay phim truyền hình.
Chúng tôi tìm thật lâu cũng không tìm được chỗ tốt, chị có thể cho chúng tôi biết chỗ nào không khí tốt hơn một chút không? Nếu không chúng tôi không thể làm việc.”
Chị gái kia vẫn như cũ nghi ngờ liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “Nơi này không có không khí tốt, các người vẫn nên đi nơi khác chụp đi, nông thôn bên kia tốt hơn một chút.”
Hai con mắt Phùng Cẩn cong lên: “Cám ơn chị ạ!”
Lúc trở lại xe, Khâu Triết tháo khẩu trang xuống, hít sâu một hơi, nửa ngày nay đã đủ để hắn chịu không nổi rồi, thật không biết người ở đây ở lại như thế nào.
“Vì sao bọn họ lại phòng bị như vậy?” Khâu Triết không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, không khỏi hỏi.
Liên Túc đi rất nhiều nơi chụp ảnh, thường xuyên gặp phải tình huống như vậy: “Bởi vì trước kia có người chụp ảnh phơi bày, hiện tại những doanh nghiệp này đều đề phòng camera.
Trước đó còn từng xuất hiện tình huống người nhiệt tình tố cáo doanh nghiệp vi phạm pháp luật bị người ta vây đánh, cảnh sát địa phương cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt thôi.”
“Đúng vậy, tôi cũng đi điều tra qua rất nhiều địa phương, còn bị người đánh ra, thảm hại lắm.” Trình Thuật Hồng nói xong cũng bất đắc dĩ cười.
Không bao lâu sau, bọn họ đi tới vùng nông thôn Lâm Phần, không khí ở đây cũng chỉ tốt hơn thành thị một chút, bọn họ vẫn đeo khẩu trang, từ trên xe xuống.
Thôn trang nơi đây không nhỏ, nhưng cảm giác đầu tiên của Trác Duyên chính là hoang sơ, vắng vẻ.
Bây giờ là mùa nông nghiệp bận rộn, nhưng rất ít người trong lĩnh vực này đang làm việc chăm chỉ, nhìn kỹ hơn, các loại cây trồng trên cánh đồng hình như có một số u ám rũ rượi.
Phùng Cẩn mang theo bọn họ đi tới trước một phòng ốc của nông dân, trước nhà có mấy đứa nhỏ đen nhánh đang chơi đùa, nhìn thấy bọn họ liền tụ tập cùng một chỗ, dán vào tường, mở to hai mắt.
“Bạn nhỏ, người lớn nhà các em đâu?”
Một cô bé thắt bím tóc lắp bắp nói: “Cha đi vào thành phố, mẹ ở nhà.”
Vừa dứt lời, một người phụ nữ khuôn mặt tang thương bưng một chậu nước từ trong phòng đi ra, nhìn thấy mấy người Phùng Cẩn cũng hoảng sợ: “Các người là ai?”
Phùng Cẩn hiền lành cười: “Chị gái, chúng tôi đến đây quay chương trình, thấy ruộng đồng nơi này của các người rất đẹp, nên muốn lấy cảnh này.”
Người phụ nữ gật đầu: “Như vậy à, nhưng tôi khuyên các người đừng ra ngoài ruộng, cứ ở bên ngoài quay chụp thôi.”
“Chúng tôi sẽ không làm hỏng cây trồng đâu.”
Người phụ nữ khoát tay: “Không phải ý này, phía trong hiện tại không thể vào!”
Đám người Trác Duyên đều sửng sốt, không thể vào là có ý gì?
“Tôi nói với các người hoa màu này của chúng tôi đều không sống được, hai ngày trước chúng tôi tưới nước nhưng nước rất bẩn, hiện tại hoa màu đều sắp chết, các người nếu đi vào sợ là cũng sẽ bị bệnh.”
Vương Trung Cát là một nông dân, hiểu sâu sắc tầm quan trọng của cây trồng đối với người nông dân: “Cả thôn đều như vậy sao? Vậy cuộc sống của mọi người thế nào?”
“Cũng không phải.”Người phụ nữ đơn giản đặt chậu xuống đất: “Tất cả mọi người nóng vội, trưởng thôn dẫn người vào thành tìm chính phủ, người nhà tôi cũng đi, cũng không biết có thể giải quyết hay không.”
“Chị gái, có thể dẫn chúng tôi đến nông trại xem một chút không?”
Người phụ nữ cũng không có gì để làm, vì vậy đã đưa họ đến cánh đồng của cô.
Camera ghi lại rõ ràng nước còn sót lại bên trong mương đất nông nghiệp, những thứ này đã không thể gọi là nước, mà là hỗn hợp các loại vật liệu nhão của dư lượng công nghiệp, còn bốc ra mùi hôi thối.
“Lúc các người phát hiện sao không kịp thời ngừng tưới nước chứ?”
Người phụ nữ thở dài: “Ai không muốn?” Ban ngày nước còn tạm, nhưng đến tối, trời tối không nhìn thấy, ai biết liền biến thành bộ dáng này?”
Tưới tiêu cho đất nông nghiệp đôi khi làm muộn, trời tối không thể nhìn thấy nước trông như thế nào là bình thường.
Chất thải từ phát thải công nghiệp ảnh hưởng đến sản xuất nông nghiệp, đó là một mối nguy hiểm lớn.
Người trong tổ chương trình khi trở về đều rất im lặng, Phùng Cẩn mở miệng hỏi: “Những phế thải công nghiệp này thải ra gây ra nhiều hậu quả xấu như vậy, các vị có đề nghị gì hay không? Mọi người đều có thể nói chuyện tự do.”
“Thầy Thái nghiên cứu vấn đề bảo vệ môi trường nhiều năm như vậy, có ý nghĩ gì hay không?” Trình Thuật Hồng mong chờ nhìn Thái Gia Tề.
Vẻ mặt Thái Gia Tề nghiêm túc: “Trước khi tôi phát biểu ý nghĩ, tôi muốn tự kiểm điểm một chút.
Trước đây tôi làm nghiên cứu phần lớn đều dựa trên số liệu trong phòng thí nghiệm để có được kết luận, mà những đối tượng nghiên cứu kia cũng là người khác từ các nhà máy lấy về cho tôi, bản thân tôi hầu như không có thật sự cảm nhận được những tác hại gây ra bởi ô nhiễm này.
Hôm nay nhìn thấy và nghe thấy, làm tôi rất sốc.”
Phùng Cẩn nở nụ cười: “Ngành công nghiệp có chuyên môn, Thầy Thái ngài có thể từ trong phòng thí nghiệm nghiên cứu ra nhiều thành quả như vậy đã rất khiến người ta khâm phục rồi.”
Thái Gia Tề cười khổ lắc đầu: “Nghiên cứu lại cũng kém hơn tự làm.” Ông nhìn về phía Trác Duyên và Đỗ Dần: “Kỳ thật mọi người đều biết, những thứ phát thải công nghiệp này chứa rất nhiều chất độc hại, đây là việc mà phát triển công nghiệp không thể tránh khỏi.
Quốc gia đặt ra tiêu chuẩn khí thải là muốn khống chế những khí thải này trong phạm vi tự làm sạch môi trường.
Bản thân thiên nhiên có chức năng tự chữa bệnh nhất định, nhưng vượt qua chức năng này, môi trường sẽ bị phá hủy.
Cho nên mới nói, khống chế phát thải chất gây ô nhiễm còn cần có công nghệ.
Mấy đứa Tiểu Trác và Tiểu Đỗ đã nghiên cứu ra công nghệ kiểm soát phát thải bụi công nghiệp, bộ kỹ thuật này tôi cũng xem qua, đúng là có thể giảm phát thải đến một mức độ lớn.”
Ông dừng một chút, cười vỗ vai Trác Duyên: “Cho nên, kỹ thuật kiểm soát chất thải nước thải này các cậu cũng phải nhanh chóng khai phá ra, giảm bớt một chút gánh nặng cho môi trường của chúng ta!”
Trác Duyên rất ngoan ngoãn gật đầu: “Thầy Thái nói đúng ạ, kỳ thật công ty chúng cháu đang tiến hành nghiên cứu phương diện kiểm soát nước thải công nghiệp, hy vọng có thể có tiến triển.”
Thái Gia Tề lộ ra khẳng định: “Tốt lắm, nếu trong quá trình nghiên cứu gặp phải vấn đề nan giải gì, có thể tìm ông già này, tuy rằng bản thân ta không có năng lực gì, nhưng ta có thể giúp các cậu tập trung suy nghĩ.”
Trác Duyên nở nụ cười: “Cám ơn thầy Thái! Nếu thầy Thái không có năng lực, vậy cháu với Đỗ Dần tính là cái gì? Sâu bướm cỏ?”
Tất cả mọi người đều cười.
Tuy nói bọn họ một ngày qua cảm giác không có quay chụp được cái gì, nhưng những hình ảnh này trải qua xử lý hậu kỳ, cộng thêm nhạc nền với tường thuật, còn có những hình ảnh khiến người ta giật mình, đã đủ để cho người xem cảm thấy lo lắng rồi.
Lúc trở về nằm trên giường, Trác Duyên suy nghĩ rất nhiều.
Mục đích ban đầu của cậu khi thành lập Thanh Sơn là vì triển vọng phát triển bảo vệ môi trường, nhưng những gì cậu thấy và nghe ngày hôm nay làm cho cậu cảm thấy rằng sự phát triển của khoa học và công nghệ bảo vệ môi trường là một điều rất có ý nghĩa.
Ý tưởng ban đầu của cậu về lợi ích kinh tế là rất không đúng, giá trị của công ty bảo vệ môi trường thực sự nằm trong lợi ích xã hội và lợi ích sinh thái của nó.
Sau một đêm yên bình mà cũng không yên bình như thế, ngày hôm sau khi bọn họ lên đường đến điểm đến tiếp theo là Hành Thủy lại phát hiện trên xe có thêm một người, là người Đỗ Dần cũng không muốn nhìn thấy —— Lý Thừa Ký.
Lý Thừa Ký nhìn thấy cậu ta, lộ ra một nụ cười ngây ngô, trong tay còn cầm một chai nước khoáng: “Tôi là hậu cần, phục vụ các cậu, à, đây là nước uống trên đường.”
Đỗ Dần vặn ly mình mang theo, uống một ngụm nước, không để ý tới hắn.
Lý Thừa Ký cười cười: “Em thật sự có tầm nhìn xa trông thấy.”
Nhìn thấy Lý Thừa Ký, Trác Duyên không thể tránh khỏi nghĩ đến Lục Kinh.
Nghĩ đến ngày thứ hai sau sinh nhật lần thứ mười tám, sau khi cậu rời khỏi chỗ ở của Lục Kinh, hai người cũng không còn liên lạc gì nữa, trong lòng cậu cũng có chút buồn bực.
Chẳng lẽ sau khi quan hệ giám hộ được xóa bỏ, cậu và Lục Kinh thật sự trở thành người xa lạ sao? Nhưng ngày sinh nhật Lục Kinh hôn trán cậu là có ý gì?
Bên này Trác Duyên rối rắm, bên kia Lục Kinh cũng không dễ chịu.
Trác Duyên tham gia quay phim tài liệu, anh vẫn biết được từ miệng mẹ mình.
Ngày đó anh không ra vẻ lãnh đạm, anh là bởi vì sợ mình nhìn thấy Trác Duyên liền nhịn không được muốn giữ cậu lại.
Quan hệ trước mắt của hai người đã không chịu nổi tiêu hao nữa, anh không muốn làm ra chuyện trái với ý nguyện của Trác Duyên.
Nhưng điều này không có nghĩa là anh có thể chịu đựng được việc nghe được tin tức của Trác Duyên từ miệng người khác.
“Lão Lục, cậu tìm tôi?” Tống Nham đẩy cửa phòng làm việc của anh ra hỏi anh.
Lục Kinh gật đầu: “Tuần trước nói là bên Hành Thủy có một hợp tác phải thương lượng đúng không? Cậu đi hả?”
Tống Nham “Ừ” một tiếng: “Làm sao vậy?”
Lục Kinh nhìn về phía y: “Gần đây công việc của cậu cũng rất vất vả, chuyện này để tôi đi, cậu đưa tư liệu cho tôi.”
Vẻ mặt Tống Nham sững sờ.
***********************
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...