Bữa sáng rất phong phú, kiểu Trung kiểu Tây đều đủ.
Lúc Yến Giác đi ra, Đường Hâm đang ở trong phòng bếp chiên trứng. Cậu ta mặc tạp dề, cột hơi chặt eo để lộ vòng eo mảnh khảnh. Đường Hâm một tay khuấy nồi một tay lật trứng, cả người tản ra hương vị ở nhà. Chảo chiên hơi lắc tung trứng lên cao rồi lưu loát hạ xuống.
“Yến Giác, mau tới ăn cho nóng.” Đường Hâm nghiêng mặt nói.
Yến Giác ngồi xuống: “Được, cảm ơn.”
“Giữa chúng ta còn nói cảm ơn sao?” Đường Hâm oán trách một câu, tắt bếp rồi bưng dĩa trứng lên.
Những lời này là thật, cậu ta không hy vọng Yến Giác khách sáo với cậu. Từ ngày bắt đầu thôi miên tới giờ đã qua một tuần, kết quả không phải không tốt nhưng không đạt tới kết quả cậu ta muốn. Yến Giác đã quên Chung Hàn nhưng lại không chuyển tình yêu đó lên người cậu ta, mặc dù tiếp nhận sự nhật mình là người yêu của y nhưng trong lòng cùng tâm lý sinh ra mâu thuẫn. Yến Giác đối với cậu ta nho nhã lễ độ, giống như đang tiếp xúc với người xa lạ chứ không phải người yêu, ngay cả tiếp xúc thân thể cũng không có, mỗi lần cậu ta muốn tới gần y đều cố gắng kéo dài khoảng cách.
Đường Hâm nhấp miệng, xoay người đặt một ly sữa tới trước mặt Yến Giác, hơi mỉm cười.
“Cảm…”
Từ ơn chưa thoát ra miệng, Yến Giác đã dừng lại. Y nhìn chằm chằm ly sữa màu trắng ngà, ngơ ngác phát ngốc.
Trong lồng ngực tựa như có thứ gì đó chậm rãi trào ra khiến y sinh ra cảm giác quen thuộc với ly sữa này. Ngón tay chạm lên ly sữa, hình ảnh vụn vặt lóe lên.
Sữa… Xe lăn…. Người đàn ông…
A!
Yến Giác hít một hơi, não đột nhiên đau đớn vô cùng.
“Sao vậy?”
Đường Hâm sốt ruột cầm tay y. Sau đó, Yến Giác chịu đựng cơn đau vô tình rút tay ra, sắc mặt bất biến: “Không có gì.”
Không biết vì sao mà y không muốn đem những thứ y vừa mới thấy trong đầu nói cho đối phương. Không có nguyên nhân, chỉ là không muốn. Yến Giác uống một ngụm sữa, vùi đầu ăn cơm.
Bàn tay ngượng ngùng ở giữa không trung, Đường Hâm cười mỉm thu tay lại: “Không có việc gì thì tốt.”
Yến Giác nhanh chóng tiêu diệt gần nửa bàn đồ ăn, uống sữa, rồi làm như lơ đãng hỏi: “Đường Hâm, em biết người tên Chung Hàn sao?”
Đường Hâm hơi ngừng lại, tựa hồ như khá ngạc nhiên đối với vấn đề này, rũ mắt nhẹ nhàng đáp: “Có.”
Thân thể Yến Giác không tự chủ căng thẳng, tiếp tục hỏi: “Tôi cùng anh ta là kẻ thù?”
Đường Hâm gật đầu.
“Vì sao sinh ra hận thù? Tại sao tôi không có ấn tượng nào?”
Đường Hâm yên lặng nắm chặt đôi đũa. Cậu ta biết Yến Giác sớm muộn gì cũng hỏi tới chuyện này nên đã chuẩn bị trước đáp án, trấn tĩnh đáp: “Em chỉ biết một ít chuyện vì anh sợ em biết quá nhiều sẽ rước lấy phiền toái nên không nói cụ thể. Nhưng em biết chân tướng. Chung Hàn là kình địch của Lương Dương, mà Lương Dương lại là bạn tốt cùng người hợp tác với anh. Lúc trước, các anh cùng nhau giết em trai của hắn rồi khiến hắn tàn phế nên Chung Hàn đã sớm coi các anh là cái đinh trong mắt. Hiện giờ, Lương Dương vừa chết, anh chính là mục tiêu cuối cùng.”
“Huống hồ…” Đường Hâm nâng mắt, ngữ khí mang theo phẫn nộ, ngón tay siết chặt tới mức trắng bệch: “Hắn đã từng vì trả thù anh mà muốn cưỡng bức em, cũng may đúng lúc anh đuổi tới…”
Đường Hâm nghẹn ngào kể như thật. Cậu ta biết rõ Yến Giác khinh thường nhất là chuyện cưỡng ép. Quả nhiên, Yến Giác nhăn mày, chủ động đi tới vỗ vai cậu ta.
Kỳ thật, Yến Giác cảm thấy rất hoang mang. Y cảm thấy chuyện này còn gay cấn hơn phim truyền hình vàng phát sóng 8 giờ mỗi tối, mỗi một chi tiết đều khiến y nghi ngờ nhưng ký ức không đủ khiến y không thể nào hỏi quá nhiều, như thế thì không khỏi bất lịch sự nên đành im lặng không nói rồi an ủi cậu ta vài câu.
Đường Hâm mừng thầm khi thấy Yến Giác tới gần, thuận thế dựa người vào, nhẹ nhàng gọi: “Yến Giác…”
“Tôi ở đây.” Yến Giác đáp lại, ánh mắt lại bị một đồ vật khác hấp dẫn.
Đó là một chiếc bật lửa tinh xảo, bên ngoài màu bạc ánh kim, ở giữa là đồ án con nhện, nhìn qua đột nhiên có cảm giác là lạ.
Yến Giác nheo mắt lại.
Cái này cùng với bật lửa ở trong mơ giống nhau như đúc.
“Em hút thuốc à?” Yến Giác cúi đầu hỏi Đường Hâm.
Đường Hâm chớp mắt, không hiểu lắc đầu.
Yến Giác chỉ bật lửa ở trong chậu hoa, hỏi: “Sao trong nhà có nó?”
Mặt Đường Hâm hơi cứng, cười giả lả: “Cho dù không hút thuốc thì trong sinh hoạt cũng cần mà, nên em mua chuẩn bị trong bất cứ tình huống nào.”
Yến Giác nhẹ ừ một tiếng rồi không hỏi nhiều, lại trở về chỗ cũ.
Đường Hâm vội vàng nói sang chuyện khác: “Hôm nay em có một số chuyện phải ra ngoài, anh ở nhà phải uống thuốc mới có thể nhanh chóng khỏe lại.” Nói xong lấy ra bình thuốc màu trắng không nhãn nửa trong suốt ra.
Yến Giác nhìn chằm chằm viên thuốc màu xanh, nhàn nhạt nói: “Em không ở nhà thì tôi cũng chán không có gì làm. Vừa hay có thể ra ngoài đi dạo, ở nhà nhiều ngày khiến tôi sắp mốc…”
“Không được!” Âm điệu Đường Hâm đột nhiên lên cao, nói như chém đinh chặt sắt.
Yến Giác chưa nói xong đã bị cắt ngang, mặt mang biểu cảm lạnh lùng, ôm hai tay trầm mặc không nói.
Đường Hâm biết mình phản ứng hơi quá khích, cười ôn nhu nói: “Ý của em là bên ngoài không an toàn. Chung Hàn vẫn luôn truy bắt anh, mà trí nhớ anh không đủ, đầu lại hay đau nữa. Nếu anh đi một mình ra ngoài thì em sẽ lo lắng.”
“Như vầy đi, chờ buổi tối em về em sẽ cùng anh ra ngoài đi dạo. Buổi tối tương đối an toàn.”
Yến Giác không thể từ chối, chỉ có thể gật đầu.
Đường Hâm thở dài nhẹ nhõm. Vì tránh né sự truy đuổi của Chung Hàn mà cậu ta đã dùng tất cả các cánh để mang theo Yến Giác chạy lòng vòng rồi quay về lại thành phố, tạm thời ở lại đây. Tuy hiện giờ Chung Hàn đã giảm bớt người tìm trong nội thành nhưng không thể không phòng bị. Đường Hâm biết giam lỏng Yến Giác không phải là cách, chỉ có thể kéo dài nhất thời. Còn nữa, cậu ta có tự tin sẽ khiến Yến Giác và Chung Hàn từ yêu nhau biến thành chém giết lẫn nhau.
Đường Hâm lấy áo khoác, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Xong chuyện em sẽ về, buổi tối anh muốn ăn gì?”
Yến Giác đứng dậy tiễn người ra cửa: “Gì cũng được, chỉ cần em nói thì tôi đều thích.”
Đường Hâm cảm thấy vui mừng trong lòng, đi ra cửa cũng không quên dặn lại Yến Giác phải uống thuốc đúng giờ.
Cậu ta hiểu trình độ của mình và kết quả thôi miên thế nào, nếu không có thuốc duy trì thì một khi Yến Giác đụng tới mấu chốt có thể khiến tiềm thức y tỉnh dậy thì tình huống sẽ xấu đi rất nhiều. Cậu ta không thể cưỡng chế thôi miên lần nữa, cũng không có cách nào bóp méo ý thức Yến Giác nữa bởi vì Yến Giác sẽ sinh ra phòng bị, cho nên chỉ có thể mỗi ngày cho Yến Giác uống thuốc mới có thể khiến ký ức càng vỡ vụn, không thể nào gom lại được. Tuy sẽ mang tới ít tác dụng phụ nhưng Đường Hâm không quản được nhiều như vậy, hiện giờ cậu ta chỉ muốn đem y lưu lại bên người, mặc kệ người này còn khỏe hay không.
Cậu ta cười ngọt ngào, vẫy tay với Yến Giác rồi đi xuống lầu.
Cửa phòng trộm đóng rầm một tiếng.
Yến Giác đứng tại chỗ, nhìn số thuốc trên bàn rồi trực tiếp ném vào thùng rác. Sau đó xoay người trở lại bàn ăn, nhặt bật lửa trong chậu hoa, bật lửa lên rồi nhìn ngọn lửa lúc sáng lúc tắt, lâm vào trầm tư.
Khi thấy Đường Hâm cực lực phản đối y đi ra ngoài, Yến Giác đã cảm giác không đúng nhưng y tôn trọng người yêu, không ra ngoài cũng được. Vốn dĩ y không có ý nghĩ muốn đi ra ngoài, Yến Giác nhìn thấy quần áo rơi xuống đất nên chỉ có thể thay giày, xuống lầu nhặt lên.
Chân vừa mới bước ra khỏi mái hiên, ánh nắng ấm áp đã chiếu thẳng lên người quét đi sự âm u, tựa như được tái sinh.
Yến Giác nhắm hai mắt, giang tay ra cảm nhận cơn gió lướt qua người, chậm rãi hít sâu không khí trong lành, tâm tình dần tốt hơn, từng nỗi buồn phiền như tiêu tan đi. Y không nhặt quần áo lên nữa mà bước đi nhanh hơn, để mặc đống quần áo nằm an tĩnh trên mặt đất.
Yến Giác ngồi trên xe buýt đi lang thang không có mục đích, nhìn kiến trúc ngoài cửa sổ lại có cảm giác quen thuộc. Y ngồi đủ rồi thì xuống xe đi dạo, đi theo đám đông chờ ở cột đèn đỏ.
Trong cuộc sống vĩnh viễn luôn có những việc trùng hợp tới mức không ngờ tới.
Một chiếc siêu xe màu đen bay nhanh qua người đưa tới ánh mắt hâm mộ của người qua đường. Yến Giác tùy ý liếc nhìn đuôi xe rồi bĩu môi, chờ đèn xanh bật lên.
Nhưng đèn chưa chuyển, vốn siêu xe màu đen đã đi đột ngột lùi lại, vững vàng dừng trước mặt Yến Giác.
Qua vài giây, cửa xe trượt xuống lộ ra khuôn mặt ngây ngốc của Đỗ Minh Nghị.
“Chời má…”
“Chời má?”
“CHỜI MÁ!”
Đỗ Minh Nghị hét lên rồi xuống xe, tháo kính râm xuống, quỳ trên mặt đất, không màng hình tượng mà kêu to: “Trời xanh có mắt! Yến bảo bối đã cum back!”
Nháy mắt mặt Yến Giác đen như đít nồi, thói quen thắng lý tính, thuần thục đạp lên chân Đỗ Minh Nghị, lạnh giọng: “Đồ ngốc, mau đứng lên!”
Đỗ Minh Nghị cũng biết điều, tiêu sái đeo kính râm lại, kéo Yến Giác đi vào quán cà phê bên cạnh.
Hai người mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ.
Đỗ Minh Nghị vuốt cằm, không thể tin tưởng lắc đầu: “Cậu nói cậu mất trí nhớ?”
Yến Giác bình tĩnh nhìn cậu: “Tạm thời mất trí nhớ, chỉ thấy được ký ức mơ hồ thôi. Nhìn thấy cậu rồi thì có nhớ ra những chuyện liên quan tới cậu, còn lại tớ nghĩ sẽ nhanh chóng khôi phục.”
Đỗ Minh Nghị không cho là đúng, tiếp tục dò hỏi: “Vậy mấy bữa nay cậu ở đâu?
Yến Giác trả lời đúng sự thật: “Đường Hâm ở cùng với tớ.”
Đỗ Minh Nghị cắn răng: “Quả nhiên là Đường Hâm!”
Yến Giác cười: “Không phải là Đường Hâm thì là ai, cậu ấy là người yêu của tớ thì phải ở cùng tớ rồi.”
“Cái gì?” Đỗ Minh Nghị kinh ngạc tới mức làm rơi ly bàn.
Yến Giác lấy giấy ăn lau đi, oán giận nói: “Cậu không thể cẩn thận hơn sao, lúc nào cũng ẩu thả như vậy. Anh cậu sao không tới quản cậu chứ?”
Đỗ Minh Nghị bực bội gãi đầu, ngăn động tác lau bàn của Yến Giác, trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm y: “Con mẹ nào nói cho cậu Đường Hâm là người yêu cậu? Nếu Đường Hâm là người yêu cậu thì Chung Hàn là gì?”
“Chung Hàn?” Nghe thấy tên kẻ thù, Yến Giác không tự chủ cảnh giác lên, ngữ điệu đè thấp: “Cậu biết Chung Hàn?”
Đỗ Minh Nghị vỗ bàn: “Vô nghĩa, sao tớ không biết Chung Hàn chứ? Hắn ta vì tìm cậu mà muốn lật tung cả thế giới rồi, tìm tới phát điên rồi!”
Yến Giác cười nhạo: “A, đương nhiên là muốn tìm tớ để nhanh chóng diệt trừ mới an tâm chứ.”
“Cái gì? Cái l*z gì thế?”
Đỗ Minh Nghị ngu người rồi, tam quan muốn sụp tới nơi rồi. Loại dự cảm không tốt này khiến tâm cậu phát lạnh rồi bỗng nhiên hiểu ra.
Có lẽ Yến Giác không phải mất trí nhớ, mà là bị người… bóp méo ký ức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...