Người Giám Hộ Vô Lại

“Tôi đã nói rồi, ai cần anh lo? Dạ Huyền Phỉ, anh hảo hảo lái xe của anh cho tôi, tăng nhanh tốc độ một chút, 20 phút sau, đưa tôi đến cửa nhà!”
“. . . . . .”
Quái thai! Tuyệt đối là quái thai!
Dưới tình huống này, Dạ Huyền Phỉ lại còn có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, thật không rõ cô rốt cuộc nghĩ như thế nào! Hơn nữa thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên hắn đối diện với một đứa nhỏ “cường đại” như vậy, thật sự không biết mình nên nói gì! Cho nên hắn vẫn là sáng suốt một chút lựa chọn trầm mặc! Trầm mặc!
————————

Sau khi Phong Thiên Dục lái xe vào gara, kỳ thực muốn trực tiếp vào nhà đợi cô, nhưng bởi vì không xác định được cụ thể khi nào cô mới trở về, cho nên cuối cùng không có cách nào khống chế được mình ra đứng ở cửa lớn đợi cô!
Thời điểm xe thể thao của Dạ Huyền Phỉ dừng tại cổng Phong gia, vừa vặn trong thời gian 20′, nói đúng hơn là 18′ đi, mà trong 18′ này, Phong Thiên Dục rõ ràng cảm thấy mỗi một giây như một năm trời!
Thời điểm Hàn Bối Bối xuống xe chưa nhìn thấy Phong Thiên Dục ở phía đối diện, quay đầu lại mới thấy Phong thiên Dục đang đứng trước cửa lớn, ánh mắt cô thoáng qua một tia giảo hoạt! Rồi sau đó đi tới trước mặt của hắn, trên mặt cô toàn bộ đều là sạch sẽ, thuần khiết!
Chạy đến trước mặt Phong Thiên Dục, cô còn lôi kéo Dạ Huyền Phỉ cùng đi đến bên cạnh hắn! Rồi sau đó ngọt ngào cười với hắn!

“Cha!”
Một tiếng cha này. . . . . . Làm hại Dạ Huyền Phỉ cảm giác mình sắp phát điên!
Hàn Bối Bối rõ ràng cũng đã 15 tuổi, mà người đàn ông trước mắt cũng không hơn hắn bao nhiêu tuổi, thế nào lại là cha của cô? Trời cao! Điên rồi! Thật đúng là điên rồi!
“. . . . . . Ừ! Bối Bối! Đây chính bạn trai của con?”
Hắn đè nén xuống lửa giận của mình, nghiêm túc quan sát nam sinh trước mặt, thoạt nhìn mặc dù không phải loại lưu manh du côn, thế nhưng . . . . . . Thế nhưng hắn vẫn không cách nào tiếp nhận!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui