Trên bàn ăn, miệng của cô nhô thật cao, thậm chí còn dính chút dầu mỡ, Vương tẩu nhìn cô đáng yêu, đem trứng ốp lếp nóng hổi bỏ vào trong đĩa của cô, lại vội vàng rót cho cô một ly sữa tươi.
“Thiếu gia cũng không nhanh trở về như vậy, tiểu thư, thế nào? Nhớ thiếu gia rồi hả?”
Vương tẩu cười nhìn cô, nghiêm túc nhớ lại đoạn đối thoại với Phong Thiên Dục, dường như Bối Bối thật không thế nào xa rời thiếu gia, thời gian xa rời lâu nhất . . . . . . Cũng là khi Bối Bối còn bé, khi thiếu gia làm thủ tục nhận nuôi! Một năm kia Bối Bối 11 tuổi.
“Hừ, ai nhớ hắn, nhưng Vương tẩu, người ta coi như không nhớ hắn, hắn cũng không thể không nhớ tới sự đáng yêu của cháu nha, đi công tác lâu như vậy, tại sao một cuộc điện thoại đều không gọi cho cháu?”
Đáng ghét, đáng ghét, thời điểm phải đi công tác cũng không nói với cô coi như bỏ qua, tại sao có thể. . . . . . Tại sao có thể lâu như vậy, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có! Cô tức giận, cô thật rất tức giận!
Nói không nhớ hắn tuyệt đối là giả, hiện tại cô mỗi ngày đều chỉ biết không phải ăn cơm, ăn cơm, không phải đi học, đi học, không phải tan học, tan học! Vẫn không ngừng nghỉ một chuyện, là nhớ hắn, nhớ hắn. . . . . .
“Ừ. . . . . . Cái đó. . . . . . Tiểu thư, thiếu gia có thể tương đối bận rộn, hơn nữa dù sao cũng là đi công tác nha, là ra nước ngoài đó, điện thoại đường dài quốc tế rất đắt nha!”
Lời nói dối của Vương tẩu có thiện ý, trên thực tế, trán của cô cũng đã toát mồ hôi lạnh, bởi vì Bối Bối mặc dù thoạt nhìn giống như một người rất mơ mơ màng màng, kỳ thực rất sắc sảo, cô tuyệt đối sẽ không bại bởi bất cứ người nào!
Thiếu gia a thiếu gia
thật đúng là làm khó cho cô rồi! Bất kể như thế nào, cho dù dọn ra ngoài ở cũng có thể gọi điện theo định kỳ nha, nếu không, tiếp tục như vậy, cô cũng không biết cô có thể chống đỡ bao lâu, mà không để cho Bối Bối phát hiện a!
“Thôi đi, rất đắt? Hắn không thiếu một chút tiền như vậy chứ? Toàn thân hắn từ trên xuống dưới cũng chính là thừa tiền!”
Phẫn hận cắn một miếng trứng trong đĩa, đáng ghét, hắn rốt cuộc lúc nào thì mới có thể trở lại? Đáng ghét, đáng ghét, hắn vẫn luôn không gọi điện về nhà, chứng minh rằng hắn căn bản một chút cũng không nhớ cô sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...