Người Giám Hộ Vô Lại
Cho nên phải diễn trò, phải ủy khuất, như vậy cha khẳng định sẽ không thích người phụ nữ kia, hừ! Bởi vì cô có kinh nghiệm, bất kể là người phụ nữ nào, dù sao chỉ cần đối nghịch với cô, hoặc là thương tổn đến cô, cha cũng tuyệt đối không tha thứ!
“Đi, cha mang con về nhà, giúp con bôi thuốc!”
“Vâng. . . . . . Cha, đau đau. . . . . . Giúp Bối Bối thổi nữa!”
Cô làm nũng, có như vậy trong nháy mắt, làm cho Phong Thiên Dục cảm thấy, giống như trở lại 3 năm trước. . . . . .
3 năm trước Bối Bối, so với bây giờ còn muốn đáng thương hơn. . . . . . Ai!
Ôm cô cũng không quay đầu lại rời khỏi club, phía sau Annie lập tức giậm chân đứng lên!
“Phong Thiên Dục! Phong Thiên Dục!”
“Phong Thiên Dục, anh cứ như vậy bỏ em lại? Phong Thiên Dục, anh không nên hối hận! Hôm nay anh bỏ em lại, về sau liền đừng mơ tưởng em để ý anh nữa!”
Cô ta vẫn gầm thét, hoàn toàn không có bộ dạng quyến rũ vừa rồi, hơn nữa giậm chân cái gì, quả thực không khác người đàn bà chanh chua là mấy! Nhưng mặc kệ cô ta gọi thế nào, giậm chân thế nào Phong Thiên Dục cũng có quay đầu lại!
Chẳng qua là sắp tới chỗ ngoặt, ngược lại Bối Bối đột nhiên nhô đầu ra, hướng Annie làm một cái mặt quỷ! Cô xấu xa lè lưỡi một cái, cả người nơi nào còn có thần sắc ủy khuất vừa rồi?
Sau khi Annie hiểu được thiếu chút nữa muốn rút giày cao gót đập Bối Bối. . . . . .
Nhưng cho dù suy nghĩ này mãnh liệt hơn nữa, cô ta làm sao dám?
Mà Hàn Bối Bối bị Phong Thiên Dục ôm lên xe, trong lòng cô lại luôn luôn len lén cười!
Hừ, ghê tởm! Những thứ hồ ly tinh này, người nào không muốn câu dẫn cha? Không muốn leo lên trên giường cha, sinh con cho cha, dùng tiền của cha. . . . . .
Nằm mơ! Cứ nằm mơ đi!
Có Hàn Bối Bối cô ở đây, bọn họ ai cũng đừng nghĩ được như ý, hơn nữa đời này. . . . . . Cha chỉ có thể là của cô! Chỉ có thể thuộc về Hàn Bối Bối cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...