Người Giám Hộ Vô Lại
Ai! Cái nhà này, căn biệt thự này, cơ hồ là nơi thiếu gia từ nhỏ lớn lên. Hiện tại đột nhiên muốn dọn ra ngoài làm cho cô cảm thấy rất không thích ứng! Bất quá không sao, chờ tiểu thư có thể thay đổi thì thiếu gia cũng sẽ trở lại chứ?
Trên thế giới này, có lẽ tìm không ra người có cá tính tốt như thiếu gia, đối với một đứa trẻ không hề có liên hệ máu mủ với mình có thể tốt đến mức độ này, cho dù là ba mẹ ruột cũng chưa chắc có thể làm được!
Hắn dọn đi rồi, ngày thứ nhất, bởi vì từ trong miệng Vương tẩu nghe được là hắn đi công tác, cho nên Hàn Bối Bối dĩ nhiên cũng không có hoài nghi gì, cô còn cười khanh khách, buổi tối sau khi làm xong bài tập liền chui vào phòng của hắn, trốn vào trong chăn của hắn mà ngủ!
Đây là phòng của hắn, giường lớn của hắn a! Hơn nữa ga trải giường lần này tuyệt đối là sạch sẽ!
Hết thảy tất cả, đều là của hắn, trong phòng này, mỗi nơi đều có mùi vị của hắn! Cô giống như một kẻ điên, sau khi bò đến trên giường lớn, liền ôm chiếc gối vùi đầu vào, tham lam hấp thu không khí bên trong! Mùi vị trên gối đầu là mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái thuộc về hắn!
Rồi sau đó lúc ngủ, cô lại đem chăn có mùi vị của hắn tưởng tượng thành chính hắn, tưởng tượng thành hắn đang nằm bên cạnh, ôm lấy cô cùng nhau ngủ!
Đồng dạng, cũng bởi vì biết hắn đi công tác, thuận tiện điều tra thực tế, cho nên cô dĩ nhiên hiểu hắn không thể ngày một ngày hai trở lại được! Vì vậy cô bắt đầu mong đợi!
Giống như ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư. . . . . . Vẫn tiếp tục như vậy, vẫn duy trì hơn nửa tháng, cô đều là vui vẻ ngủ trên giường lớn của hắn! Mãi cho đến khi mùi vị trên giường của hắn không còn là của hắn nữa mà từ từ biến thành của cô. . . . . . Cô mới bắt đầu từ từ phiền não, từ từ bất mãn!
“Vương tẩu! Hắn đâu?”
“Người nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...