Hừ, để cho mọi người cùng ăn cơm một bàn, căn bản không phải là thông cảm cho mọi người, mà chỉnh là trá hình trừng phạt cô nha, cô mới không cần, thay vì như vậy, chi bằng đi viết kiểm điểm!
“Phải không? 3000 chữ nhiều không?”
“Không nhiều lắm, không nhiều lắm, một chút cũng không nhiều lắm!”
Cô đã chạy tới cầu thang, khi hắn hỏi những lời này, kỳ thực cô rất rõ ràng, sự tình có thể xoay chuyển, cho nên vội vàng lắc lư cái đầu nhỏ của mình! Để cho cô vẫn nhìn bóng lưng Phong Thiên Dục, trên mặt rốt cuộc hiện lên nụ cười!
Nha đầu này chính là phải dùng thủ đoạn như vậy đối phó với cô, nếu không, mỗi lần cô sẽ không nghe lời như vậy!
Mà Vương tẩu mặc dù buồn bực nhìn một màn này, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn nụ cười trên mặt thiếu gia cùng Tuấn Kiệt. . . . . . Hẳn không phải là chuyện xấu chứ?
———————————-
Làm xong bài tập, thật ra thì bụng đã mau đói xẹp lép rồi, lúc ở trong quán rượu, cơ hồ thứ gì cũng không ăn a, chẳng qua là uống hai cốc nước chanh Hiểu Hiểu đưa mà thôi!
Ô ô ~~ cha thối, cha hư, người ta thích người như vậy, người lại như vậy giày vò người ta
~Nhìn giấy trắng trên bàn đã chuẩn bị xong, da đầu cô một hồi tê dại, trời ạ, 3000 chữ, làm như thế nào viết? Có thể viết được 500 chữ cũng rất không dễ dàng rồi? Còn để cho cô viết ra 3000~~ điên rồi!
Cô xoay qua xoay lại cây bút trong ta nhiều lần, cũng buồn bực xẹt qua xẹt lại trên giấy ~~ chẳng qua thật không biết nên viết cái gì, chính là mới có ba chữ Bản kiểm điểm trên mặt mà thôi!
Ba chữ bản kiểm điểm đơn giản…, nhưng mấu chốt là, cô dường như không biết mình nên kiểm điểm cái gì, dường như cô cũng không có cảm giác mình sai ở đâu, sai duy nhất. . . . . . Ừ, được rồi, sai lầm duy nhất, chính là vị thành niên lại tiến vào quán bar . . . . . . Với một điểm này, muốn viết 3000 chữ? Thượng Đế a, tha cho cô đi!
“Nha ~~ thật đói!”
“Cha thối, có lầm hay không? 3000? Sẽ chết người đó!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...