Chậc chậc, lần này chết chắc rồi, trở về sẽ bị hung ác chỉnh đốn một phen sao? Chỉ có điều bất kể như thế nào, chỉnh sửa, ngược lại là một chuyện tốt, không chỉnh sửa mới không phải là việc tốt!
“Bối Bối, tự cầu nhiều phúc đi!”
Khóe môi thoáng hiện lên nụ cười mê hoặc, cô rõ ràng mới 15 tuổi, nhưng cũng đã có vẻ nghi thái vạn thiên [2]! Làm cho người ta không dời nổi hai tròng mắt!
[2]: nhiều dáng vẻ, nhiều sắc thái biểu cảm (ta đoán thế TT_TT)
Trái lại Phong Thiên Dục bên này, sau khi khiêng Bối Bối từ trong quầy rượu đi ra, Trương Tuấn kiệt vội vàng lái xe tới, Phong Thiên Dục một chút cũng không khách khí vứt cô vào chỗ ngồi phía sau xe, sau đó mình cũng ngồi vào!
Thời kỳ làm loạn sao? Mặc dù 15 tuổi, chắc cũng đến thời kỳ làm loạn rồi, nhưng nha đầu này, có phải làm loạn quá mức hay không?
“. . . . . . Dục. . . . . .”
“. . . . . .”
“. . . . . . Cha!”
Được rồi, cô thức thời một chút, lúc này, gọi Dục mà hắn để ý tới cô mới không phải là chuyện bình thường. Thật là, tốc độ hắn tới cũng có chút quá nhanh mà
kì thực cô còn chơi chưa đủ! (Ặc ặc, chết đến nơi rồi nàng ơi =3=)
Rất mới mẻ, rất kích thích!
“Hàn Bối Bối, chỉ có lúc này, con mới biết gọi ta là cha sao?”
Hắn bất đắc dĩ nhìn cô một cái, hiển nhiên mình cũng không có biện pháp đối với cô, hoặc là có thể nói bây giờ không biết nên làm sao đây!
“. . . . . . Cha, đừng nóng giận mà! Người ta chính là lần đầu tiên tới nơi này, hơn nữa Bối Bối bảo đảm, sau này cũng sẽ không trở lại, như vậy được không?”
“Hàn Bối Bối, từ nhỏ đến lớn, con từng đảm bảo với ta bao nhiêu chuyện?”
“. . . . . .”
“Nhưng có bao nhiêu chuyện có thể làm được?”
Hắn đưa một tay ra gõ đầu cô, nha đầu này thật càng ngày càng không hiểu đạo lý rồi, thật không biết phải tiếp tục dạy dỗ như thế nào đây!
“. . . . . .”
“Không nói được gì sao? Không nói được gì cũng không quan trọng, Tuấn Kiệt, về sau chuyện tiểu thư đi học cùng tan học đều giao cho cậu, hành trình của nó, cậu toàn quyền phụ trách. Nếu như lại xuất hiện loại chuyện như hôm nay một lần nữa, đừng nói là tôi không cho cậu cơ hội, hơn nữa cùng đừng nói tôi không nể mặt lão Trương, cậu có thể không cần đi làm nữa!”
Nhìn nha đầu đang cúi đầu, giả bộ trầm tư, hắn dứt khoát không đem trọng tâm đặt trên người cô, mà đột nhiên lên tiếng nói với Tuấn Kiệt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...