Nhưng bất kể như thế nào, hiện tại nhìn ngang nhìn dọc, giống như sự việc không đơn giản như vậy nha, người phụ nữ này…có quan hệ không tầm thường với hắn phải không?
Càng nghĩ như vậy, tư vị trong lòng càng chua xót, càng khiến cô cảm thấy, trong lòng không ngăn được sợ hãi!
Mà hắn thì nhận lấy tất cả oán hận của cô, nhận lấy tất cả bất mãn của cô, cười cười, cuối cùng đẩy cánh tay của Cát Văn Huệ đang kéo hắn ra, cùng cô và các nhân viên khác rời đi!
Thời điểm Cát Văn Huệ đang oán hận trừng mắt, hàn Bối Bối cũng đột nhiên quay đầu lại!
……Chật vật! Lúng túng!
Một phụ nữ 27 tuổi, đơn giản bị một đứa nhóc chưa tới 20 tuổi khiến cho tức giận dậm chân… hơn nữa loại tình huống quẫn bách như vậy còn bị nó bắt gặp! OMG, thật là làm cho người ta nói không ra lời!
Cô tức, cô giận! Mà đồng thời lúc Hà bối Bối kéo hắn rời đi, cô cười, cười bí ẩn…
Bất kể là bốn năm trước, hay là bốn năm sau, vẫn luôn như vậy!
Bây giờ mặc dù cô vẫn chưa tỏ rõ thân phận với hắn, nhưng chỉ cần dựa vào gương mặt “Hàn Bối Bối” này, cô đã có thể hoàn toàn thao túng tâm tình của hắn, có thể khiến cho hắn bỏ tình nhân mà đi theo cô!
Như vậy sao có thể nói, Hàn Bối Bối đối với hắn, cái gì cũng không phải đây? Như vậy tại sao có thể nói, trong thâm tâm của hắn không có Hàn Bối Bối?
…..Hàn Bối Bối! Dùng thật tốt! Đối với hắn, “Hàn Bối Bối” chính là con át chủ bài!
Nụ cười trên mặt tùy ý nở rộ, càng lâu…. khiến cho nắm đấm của Cát Văn Huệ, cũng càng nắm càng chặt, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, cũng từ từ trở nên dữ tợn, trở nên xấu xí!
Tại sao….thử hỏi tại sao? Cô ở cạnh hắn đã 7 năm!
7 năm…những năm tháng tốt đẹp nhất của người phụ nữ đều cho hắn…
Mặc dù lúc trước hắn cũng sớm nói rõ, giữa hắn và cô sẽ không có kết quả, giữa hắn và cô, chẳng qua là quan hệ nam nữ vì nhu cầu… mặc dù cô thật sự cố gắng biết điều…
Nhưng thử hỏi, 7 năm! Thời gian 7 năm như vậy, ai sẽ không có một chút ảo tưởng?
Hơn nữa bốn năm trước biết được, hắn đối với đứa bé kia…đối với đứa bé kia có tình cảm đặc biệt, lại thêm đứa bé kia mất tích…
Tại sao có thể không hi vọng? Tại sao có thể không ảo tưởng? Tại sao có thể làm như không muốn…
Bốn năm… làm một giấc mộng đẹp bốn năm, nỗ lực bốn năm, cho rằng rốt cuộc sắp tới thời điểm mình không cần kim nén nữa, lại xuất hiện người có dáng dấp tương tự đứa bé kia?
Hoàn toàn không thể tiếp nhận! Hoàn toàn không thể!
Không liên quan đến thắng thua, không liên quan đến mất mát! Có cũng chỉ có phiền lòng, có cũng chỉ có không cam lòng mà thôi!
Đúng vậy, 7 năm…ở trên thân một người đàn ông, đầu tư 7 năm, ai có thể độ lượng mà nói, không muốn bất kỳ hồi báo nào? Nếu như có người có thể nói như vậy, như vậy OK, cô sẽ đem đầu Cát Văn Huệ này chặt xuống cho người đó làm bóng đá!
7 năm! Trong 7 năm này, dĩ nhiên, nên học, không nên học, cũng đều đã học được!
Ánh mắt vừa rồi của đứa bé kia có ý gì? Cô không phải người ngu, không thể nào không hiểu, là khiêu khích, là khiêu khích trắng trợn, như vậy cô làm sao có thể làm con rùa đen rút đầu? Để cho một đứa bé thắng đơn giản như vậy?
A, thật sự là xin lỗi, cô nghênh chiến! Ai chết vào tay ai, hiện tại cũng không ai biết, hiện tại ai cũng không dám nói, người nào nhất định là kẻ chiến thắng… cô chán ghét!
Cô chán ghét sự tự tin của đứa bé kia!
——————————
Thời điểm trong quán rượu, cô khéo léo bày ra dáng vẻ phản ứng bình thường, nhưng thực tế cô đang không ngừng uống rượu!
Người nào kính cô, cô liến cùng người đó uống…uố..ng!
Hắn đứng một bên nhìn, thời điểm bắt đầu, cũng không ngăn cản, sau đó từ từ cảm thấy không đúng, mới bắt đầu nỗ lực kéo cô đang không ngừng nhận rượu, để cho cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình, có thể giúp cô ngăn rượu, liền giúp một tay ngăn cản hết toàn bộ!
Hơn nữa hắn là tổng tài, cho nên người muốn náo hắn? Cũng không nhiều!
Trên bàn cơm, tất cả mọi người vui vẻ ăn, gọi món ăn, toàn bộ đều là món ăn cao cấp trong quán! Dù sao cơ hội có thể làm thịt ông chủ cũng không nhiều, cho nên không làm thịt, là người ngu!
Chẳng qua là mọi người vui vẻ, cùng với cô không liên quan! Mọi người cười vui, cùng hắn không liên quan!
Lòng của cô, vẫn đặt ở một màn Cát Văn Huệ dán lên kia!
Mà tim của hắn, tối hôm nay, là đặt ở sự rầu rĩ không vui trên người cô!
Bối, ghen sao … sức ghen thật là lớn! Nhưng bất kể thế nào, trong lòng hắn lại có một thanh âm không ngừng nói cho hắn biết, không sao, không sao, không đau lòng ~~ ghen là chuyện tốt, ghen là nói rõ trong lòng của nha đầu này, chứa đầy hắn!
Nói rõ thời gian bốn nắm, không có ai bên ngoài có thể chen vào tim của nha đầu!
“Dùng bữa!”
” ….Không ăn!”
Cô mới không ăn, đói đi, đói chết tốt lắm! Cô tức giận, cô rất tức giận…
Mặc dù cục diện vừa đối đầu khi nãy, là cô thắng! Nhưng có vài phương diện, so với người phụ nữ kia, cô hiểu, mình thua, thua triệt để!
Đối với hắn…..cô chưa từng có trải qua thật sự!
Nhưng người phụ nữa kia? Có hắn bao lâu?
“Ngoan, dùng bữa, thức ăn hôm nay, có rất nhiều món ăn cô thích ăn, ăn nhiều một chút!”
“….Ai nói tôi thích ăn!”
Hàn Bối Bối ~~ hắn vẫn luôn đem cô thành Hàn Bối Bối mà đối đãi, dù cô nói cho hắn biết, cô không phải, cô là Hồ Nhi, nhưng chỉ cần nhìn đến thời điểm hắn cho cô ăn những món ăn cô thích, cô liền minh bạch, hắn căn bản không nghe vào tai!
Những thứ này mặc dù thật khiến cô rất cảm động, nói rõ trong lòng của hắn, thật sự cũng có vị trí dành cho cô, bất kể vị trí kia, rốt cuộc có tình yêu hay không, tóm lại vẫn là có!
Cũng chính bởi vì như vậy, thật ra hiện tại cô có điểm do dự… đối với hắn, nên thẳng thắn sao? Lúc nào nên thẳng thắn?
“Ha ha, cảm giác! Cảm giác cô thích ăn, ngoan, bất kể thế nào cũng nên ăn một chút chứ!”
” …. “
Hắn cười! Hướng cô cười đẹp như thế, làm sao đây? Cho là mình bán rẻ tiếng cười sao? Hơn nữa đáng chết… làm ơn đừng cười rực rỡ như vậy nữa … cô đối với nụ cười của hắn, thật luôn luôn không có sức kháng cự!
“Như thế nào? Chẳng lẽ muốn trước mặt nhiều người như vậy, muốn tôi đút cho cô ăn?”
“…. Ách!”
“Tôi hiểu, tiểu Bối Bối của tôi chính là như vậy, dù ở trước mặt người khác, cũng sẽ không để ý tôi đối với nó như vậy, thậm chí còn mong đợi tôi đút cho nó ăn trước mặt người khác! Còn cô thì sao? Cô đang đợi sao? Chờ đợi tôi đút cho cô ăn giống như Bối Bối?”
“……Không có, tuyệt đối không có, cái này không liên quan tới tôi!”
Làm ơn ~~ đó là chuyện xảy ra lúc mấy tuổi a? Cô bây giờ, cũng đã 19 tuổi! Triệt triệt để để 19 tuổi, làm sao có thể còn ngây thơ như vậy? Không có hứng thú nữa ~~ hơn nữa nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt hắn, cô bị dọa sợ đến vội vàng cầm đũa lên, sau đó ăn mà không biết mùi vị là gì!
Hắn mỉm cười nhìn dáng vẻ rốt cuộc chịu ăn cơm của cô, trong lòng một hồi thỏa mãn…
Như vậy có lẽ có chút nóng vội, nhưng không có biện pháp, hắn đang đợi, đợi ngày cô thừa nhận cô là Hàn Bối Bối!
Không phải là hắn tuyên bố, dù hắn biết cô là ai, mà là đợi cô, cam tâm tình nguyện nói ra, cô rốt cuộc là ai…
Những người khác, bởi vì đều có chút say, hoặc nói giỡn cái gì, ăn vô cùng vui vẻ, cho nên nơi nào rảnh rỗi để chú ý tới động tĩnh của ông chủ cùng trợ lý đặc biệt?
Cũng rất xin lỗi ~~ so với thức ăn ngon trước mặt, bọn họ đối với động tĩnh như vậy không có hứng thú, dù sao bọn họ cũng không phải là Cát Văn Huệ, bọn họ không có không thức thời như vậy!
Hàn Bối Bối dưới sự giám sát của hắn chỉ còn lại nản lòng, nản chí uống trộm mấy ly rượu!
Cho tới lúc từ trong quán ăn đi ra, cả người cô đã mềm như giẫm trên bông mà đi, rất đáng thương, làm cho người ta không thể không đau lòng!
Kỳ thực mọi người còn muốn đi quán bar, nhưng khi nhìn đến bộ dáng ngã trái ngã phải, thậm chí còn muốn dựa vào ông chủ mới có thể đi bộ của ‘Vi Hồ Nhi’, trong lòng rối rắm a
~ ô ô ô! Bọn họ đều muốn làm thịt ông chủ một bữa mà!
“Được rồi, tôi biết rõ mọi người còn chưa tận hứng, các người muốn đi chơi, như vậy liền đi chơi đi, đến ‘Cửu Giới’! Tôi là VIP ở quán bar đó, sau khi mọi người đến đó, đưa tấm thẻ vàng này cho người bên kia, bọn họ sẽ hiểu, sẽ không để cho mọi người trả tiền!”
“….. Ông chủ, được không?”
Kích động a, thẻ vàng ~~ thẻ vàng của Cửu Giới!
Cửu Giới rất nổi danh trong giới quán bar, nhưng là nơi người thường tuyệt đối không thể nghĩ đến!
Những người này, rõ ràng y như sói, thời điểm nghe có được thẻ vàng của Cửu Giới để tiêu phí, bên trong đôi mắt liếm phiếm ra tinh quang xanh biếc nguy hiểm, nhưng cũng đều giả vờ căng thẳng!
Phong Thiên Dục nhìn bọn họ cười cười, hướng bọn họ gật đầu một cái, ý bảo bọn họ không cần khách khí, sau đó trực tiếp dùng một tay kéo cô vác lên lưng mình, sau đó mang cô trở về!
Mọi người đưa mắt nhìn bọn họ, mặc dù trong lòng có chút buồn bực về quan hệ của bọn họ, nhưng cũng không dám nói gì, dù sao người ta cũng là ông chủ
việc riêng của ông chủ, ít dòm ngó một chút, nếu không, rốt cuộc chết như thế nào cũng không biết!
Bởi vì là buổi tối, gió đêm có chút mát mẻ, hơn nữa rất lớn, hiện tại mới vừa qua đông chí không lâu, lạnh…
Mới từ trong phòng có điều hòa đi ra ngoài, còn có chút không thích ứng!
Cảm thụ thiên sứ trên lưng, thật ra thì vừa rồi, hắn chuẩn bị mang cô lên xe, sau đó đưa cô trở về, nhưng nghĩ lại… lại cường ngạnh ép xuống ý tưởng muốn đi lái xe, mà trực tiếp đổi thành mình cõng cô về nhà!
“Bại hoại ! Ô ô ~~ Đồ bại hoại!”
“Dục! Dục là bại hoại xấu xa nhất trên đời này!”
Hàn Bối Bối vẫn an tĩnh nằm trên lưng hắn lại đột nhiên điên khùng, ở trên lưng hắn nhích tới nhích lui, làm hại thân hình hắn cũng lảo đảo, nhưng thời điểm nghe được lời nói thoát ra từ môi cô, nụ cười lại từ từ hiện lên!
Vui vẻ! Thật sự rất vui vẻ!
‘Dục’!
Một tiếng này, thời điểm biết cô là Bối Bối, hắn đã mong đợi, đã từng không biết mình cần đợi bao lâu mới có thể nghe được chữ này từ trong miệng cô!
Nhưng không nghĩ tới, nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến cho hắn cảm thấy có chút không chân thật!
Dục
âm thanh mềm nhũn gọi Dục… toàn thế giới, cũng chỉ có Hàn Bối Bối cô sẽ gọi như vậy đi?
“Dục là tên khốn kiếp, Dục còn như vậy sẽ bị bệnh… “
” ….. “
Bị bệnh? Nguyền rủa thật độc ác a! Nha đầu này rốt cuộc còn muốn cái gì đây?
“Ô o o ~~ người ta có chỗ nào không tốt sao? Tại sao muốn đưa người ta đi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...