Người Giám Hộ Vô Lại
Chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Trái tim bé nhỏ của cô tràn đầy hốt hoảng!
Rõ ràng mới qua một đêm thôi, rõ ràng. . . . . . Rõ ràng trước lúc mở mắt hôm nay, tất cả đều bình thường mà!
Hắn không nhìn cô, hắn mặc kệ cô. . . . . . Trong lòng hốt hoảng, cô rất mau phát hoảng rồi. Những năm này sống bên cạnh hắn, cái khác cô không học được, ngược lại lòng tự ái học được vô cùng đến nơi!
Lòng tự ái của Phong Thiên Dục rất mạnh, mà cô cũng giống như vậy, cô trừng mắt liếc hắn một cái, bánh bao trong tay đã bị cô bóp chặt đến biến dạng, thẳng tay ném xuống, rồi sau đó cô trực tiếp đứng dậy, một mình chạy ra ngoài!
Nước mắt một chút cũng không khống chế được, càng lau càng nhiều. . . . . . Cô không muốn khóc, cô thật sự một chút cũng không muốn khóc . . . . . . Nhưng không nhịn được, thật sự không nhịn được. . . . . .
Bóng lưng của cô thoạt nhìn như vậy làm cho ngươi ta đau lòng, Vương tẩu đứng một bên, nhìn cô chạy ra ngoài, lại nhìn một chút Phong Thiên Dục đã để tờ báo xuống! Không nhịn được lắm mồm mấy câu!
“Thiếu gia, hôm nay. . . . . . Hôm nay cậu làm sao vậy? Tại sao lại đối với tiểu như vậy?”
“Thế nào?”
“. . . . . . Tiểu thư khóc!”
“Ừ, tôi biết!”
Bảy năm, cô sống bên cạnh hắn bảy năm rồi, nhất cử nhất động của cô, hắn cơ hồ cũng khảm đến tận tâm can, động tác lau nước mắt mới vừa rồi kia như thế nào có thể thoát khỏi ánh mắt của hắn?
“Thiếu gia, cậu thương tiểu thư là thế, tại sao hôm nay lại lạnh lùng như vậy? Không chỉ tiểu thư chịu không nổi, tôi cũng bị hù rồi!”
“Vương tẩu, tôi ăn xong rồi, dọn bàn đi!”
“. . . . . . Dạ!”
Vương tẩu nhìn Phong Thiên Dục để ly sữa tươi xuống, trong lòng không nhịn được rùng mình một cái. Ở Phong gia đã nhiều năm, hơn nữa cơ hồ cũng là nhìn hắn lớn lên, cho nên động tác của hắn, cô tự nhiên hiểu được đại biểu ý gì!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...