Người Giám Hộ Vô Lại
Chẳng qua là… Hắn vừa đi tới cửa lớn, lòng hắn đã không ngừng trầm xuống…
“Không biết xấu hổ, hồ ly tinh, cùng một giuộc với mẹ mày, nhỏ như vậy vẫn có thể câu dẫn đàn ông? Xem tao không đánh chết mày, dám giành đàn ông của chị mày, một con tiểu lẳng lơ, hồ ly tinh!
“Tiểu đê tiện, có phải rất đau hay không, la lên đi! Dùng sức la lên cho tao!”
Âm thanh của Trương Mỹ Ngọc…. như vậy dữ tợn!
Đầu óc của Phong Thiên Dục, dừng lại hết mấy giây, bất quá sau đó tự nhiên hiểu được, những câu mắng kia là hướng về Hàn Bối Bối!
Mà những câu mắng kia thật sự rất khó nghe, trong lòng của Phong Thiên Dục, tự nhiên cũng hiểu ra cái gì…
Chẳng qua hiện tại những thứ này không phải trọng điểm, trọng điểm là đứa bé này có phải hay không lại bị khi dễ?
Lúc nghĩ đến đây, hắn như cơn gió, không cần hình tượng gì nữa, một cước đạp cửa lớn của của Diệp gia ra!
Quả nhiên không ngoài sở liệu! Lúc cửa bị đá văng, đập vào mắt, là một màn khiến hắn cảm thấy không thể tin được!
Nguyên bản Hàn Bối Bối đã bị thương, giờ phút này bị đánh nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, nhìn qua đáng thương tới cực điểm, làm cho người khác đau lòng!
Mà cô là đầu heo sao? Cô không biết giãy dụa sao?
Sau đó đem thuốc trong tay ném đi, Phong Thiên Dục tức giận đi tới bên cạnh cô!
“Hàn Bối Bối, cháu tỉnh lại cho chú! Hàn Bối Bối!”
“…. Phong….Thiên Dục…. sao cậu lại tới?”
“Hừ, tại sao tôi lại tới? Quá khôi hài rồi, mới chỉ một ngày, tôi mới biết người của Diệp gia các người một ngày, các ngươi quả thật lợi hại, quả thật tôi đã nhìn thấy sự lợi hại của các người rồi! Tôi muốn hỏi, đứa bé này làm sai chỗ nào? Khiến cho các người đối đãi như vậy?”
“….. Ách….”
“Nói!”
“Phong tiên sinh….. Đây là chuyện nhà của chúng tôi, tôi nghĩ cậu có thể không cần nhúng tay vào!”
Trương Mỹ Ngọc nỗ lực ổn định tâm thần, không để cho mình nhìn qua xui xẻo, gượng ép như vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...