“Hả? Cái gì, Phong…. Thiên Dục tới?”
“Dạ!”
Diệp Vi Phân giảm thanh âm thấp xuống nhìn mẹ mình, nếu hôm nay để cho Phong Thiên Dục lưu lại ấn tượng xấu gì, thật sự quá tệ!
“Trời ạ, sao con không nói sớm một chút, người tới, người tới, nhanh đem cái phiền toái này kéo về phòng của nó đi!”
“……Mẹ lớn, không phải lo lắng, con sẽ tự trở về phòng của con, chỉ là trên giường trong phòng con, bị anh trai dội nước, con không có cách nào nghỉ ngơi!”
Hồi lâu, cái thân ảnh nhỏ bé ở góc tường đột nhiên mở miệng, thanh âm sạch sẽ mềm mại, càng làm cho người ở chỗ này có chút ngoài ý muốn!
Thiên Sứ!
Cô sạch sẽ như thiên sứ, thanh âm của cô cũng làm cho người ta mê muội như vậy, chẳng qua hiển nhiên người của Diệp gia, cũng không có ai thích cô, vì những lời này vừa mới nói ra, mẹ của Diệp Vi Phân Trương Mỹ Ngọc, lập tức hưng hăng trợn mắt nhìn cô!
“Tạp chủng! Giường ướt có thể nhờ người giúp mày đổi, mày chạy đến chỗ này làm gì?”
“Là anh trai kêu con đến chỗ này tìm mẹ lớn, nói mẹ lớn sẽ giúp con xử lý!”
Hàn Bối Bối vô tội nhìn Trương Mỹ Ngọc, cô không hiểu, không hiểu tại sao lại chán ghét cô như vậy, không hiểu tại sao cô mới đến Diệp gia có mấy tháng, mọi người đều giống như muốn nuốt cô vào bụng!
“Hàn Bối Bối, mày tự đâm đầu vào chỗ chết có phải hay không? Còn để tao giúp mày xử lý? Người tới, nhanh đem nó dẫn đi, mất mặt muốn chết!”
Trương Mỹ Ngọc thấy Hàn Bối Bối liền nổi giận, hơn nữa nghe đến thanh âm tuyệt vời của cô, bà càng không thể khống chế hỏa khí của mình, bởi vì thanh âm của Hàn Bối Bối, cùng người mẹ hồ ly tinh của cô, thanh âm cơ hồ y chang không chút khác biệt, cũng là ác mộng đối với Trương Mỹ Ngọc!
Mà nhìn dáng vẻ vô tội của Hàn Bối Bối, bà càng thêm không có chút cố kỵ hình tượng của mình, trực tiếp xông lên phía trước, kéo bím tóc của hàn Bối Bối, muốn túm cô đem lên lầu!
“A…. mẹ lớn, thật là đau, buông con ra, van cầu người buông con ra!”
“Trời ạ, thật là loạn, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...