Người Giám Hộ Vô Lại
10 ngày! Đã 10 ngày!
Khắp nơi đều không có tin tức của cô, khiến cho cả người hắn cũng hoàn toàn hỏng mất, khiến cho cả người hắn giống như rơi vào Địa Ngục!
Bối Bối …… Bối Bối của hắn…
“Sâm thiếu? Thật không có biện pháp sao?”
“……Xin lỗi!”
Nhiếp Sấm ngồi trên ghế sa lon, nhìn Phong Thiên Dục một bộ mặt đầy râu, quần áo xốc xếch ngồi trên sofa, mặc dù có chút đau đầu, nhưng … Hắn cũng không có biện pháp nào!
Mặc dù trong suốt 10 ngày, hắn hoàn toàn tập trung tìm kiếm tin tức của Hàn Bối Bối, mặc dù hắn không ngừng cố gắng giúp một tay tìm kiếm… không ngừng cố gắng, không buông tha bất kỳ một tia dấu vết, dù là một chút đầu mối nho nhỏ, nhưng vẫn không giải thích được việc người biến mất…
Điều này làm cho Nhiếp Sâm rất rõ ràng, tuyệt đối là có sự tham dự của một tổ chức khổng lồ, hơn nữa năng lực của đối phương tuyệt tối áp đảo hắn rất xa, như vậy đối với chuyện lần này của Phong Thiên Dục, hắn thật không thể ra sức!
“Sâm thiếu!”
“Phong thiếu, không có biện pháp, thủ đoạn của đối phương, so với tôi cao minh hơn rất nhiều, tuyệt đối không phải việc một người bình thường làm được, bây giờ, ngay cả cô ấy sống hay chết, tôi cũng không có cách nào xác định, cho nên tôi không giúp được cậu, tôi đã cố hết sức!”
“……….”
Phong Thiên Dục phiền não vò tóc của mình, hắn hăng hái trước kia, không biết đã chết ở góc nào, Phong Thiên Dục bây giờ là một người chật vật đến không cách nào diễn tả bằng ngôn từ!
Nhiếp Sâm đã nói như vậy, hắn rất rõ ràng, hắn vốn không phải một người dễ dàng nói làm không được, xem ra hắn thật sự đã cố hết sức, như vậy… Là không có hy vọng? Đã không còn hi vọng tìm được cô?
Không dám nghĩ…. Căn bản không dám nghĩ như vậy!
Chỉ cần nghĩ tới đây, cả người hắn liền đau đớn như tiến vào núi đao chảo dầu!
“Phong thiếu, một đứa trẻ mà thôi, nên tính đến tình huống xấu nhất, dù sao cũng đã 10 ngày!”
“…..Không được! Tuyệt đối không được!”
Một đứa trẻ mà thôi? Cô đối với hắn mà nói, chỉ là một đứa trẻ? Hả?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...