“Xin lỗi, không làm được!”
“. . . . . Dạ Huyền Phỉ!”
“Bối Bối, thứ nhất, trong trang viên vì tránh cho một số người tâm địa xấu xa dùng thiết bị truyền tin tìm ra tung tích, cho nên nơi này không có bất kì thiết bị truyền tin nào, coi như là có, cũng là những tên kia, mỗi lần đều là lấy trộm của nhà người ta —- tôi không có kỹ thuật như vậy!
Thứ hai, tôi cũng vừa mới nói, em là người anh trai mang đến, người nơi này, trừ hắn ra, không có bất kỳ ai, có quyền để cho em đi, hơn nữa em đến bằng phi cơ của anh ấy, thứ gì cũng không có, dù hiện tại đưa em đên sân bay của Pháp, em cũng không đi được!”
Bụp!!!
Lời nói của Dạ Huyền Phỉ, quả thật giống như một quả đấm hung hăng đánh vào óc Hàn Bối Bối, khiến cô lập tức thanh tỉnh lại, hơn nữa không thể không đồng ý với hắn. . . . .
Đáng chết, đó không phải là muốn cô bị vây ở chỗ này sao?
Đợi ông chú biến thái đi Anh không biết ngày tháng năm nào mới trở lại? Sau đó đi cầu xin hắn để cho cô về nhà?
Chỉ mới nghĩ như vậy, cũng đủ khiến cho cô phát điên, điên rồi, cô thật muốn điên rồi!
“Vậy phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Ô ô ô — tôi muốn trở về! Tôi muốn trở về!”
“Được rồi, đừng tranh cãi nữa, sống ở đây cũng chưa chắc là không tốt!”
“Câm miệng, anh còn ở đây cười trên nỗi đau của người khác!”
“Ngu ngốc, tôi đây không phải là cười trên nỗi đau của người khác mà là đứng trên lập trường của em, vì em suy tính, Hàn Bối Bối, em suy nghĩ một chút xem, cứ ở nhà, cứ mỗi ngày nhìn hắn, em cảm thấy giữa em và hắn có tiến triển gì sao?”
“. . . . . Ách?”
Người này. . . . . tại sao đột nhiên người này nói với cô những lời này?
Hơn nữa những lời này đột nhiên khiến cô cảm thấy rất quen thuộc!
“Trước đây tôi không biết rõ quan hệ giữa hắn và em, cho là em có bệnh, nhưng hiện tại đã biết, tôi càng thêm hiểu tâm tư của em cùng ý nghĩ của người đàn ông kia!”
“Có ý gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...