Người Giám Hộ Vô Lại
Nhưng lúc cô cùng Diệp Tân Cường bị đưa đến biệt thự, sau khi nhìn thấy người ngồi trên ghế salon, cả người bỗng bủn rủn đến đứng không vững!
. . . . . Là hắn! Cho dù bởi vì sau đó hắn nhảy lớp, không còn học chung nữa, tuy đã nhiều năm không gặp, nhưng sẽ không nhìn lầm, tuyệt đối sẽ không!
“Thiên. . . . . . Thiên Dục?”
Lúc thốt lên cái tên này, kỳ thật trong lòng Diệp Vi Phân không nén nổi chút chua xót, bởi vì dù sao Phong Thiên Dục cũng được xem là đối tượng mà mọi cô gái đều từng ôm ấp tình cảm, đã từng thương thầm trộm nhớ, thậm chí có thể nói là yêu, chỉ tiếc rằng hắn giống như mây trên trời, xa vời vợi không thể chạm đến, cho nên cũng chưa báo giờ với được đến hắn!
“Diệp Vi Phân, đã nhiều năm không gặp!”
Nhìn người phụ nữ trước mặt, Phong Thiên Dục đang ngồi trên salon lúc này gợi lên một chút tươi cười, tuy nhiên nụ cười kia, tuyệt đối cũng không đạt tới đáy mắt, nụ cười kia lạnh băng như sương!
“Uhm, đúng vậy, quả thật nhiều năm không gặp, hồi trung học, anh đột nhiên nhảy lớp, sau đó chúng ta cũng không liên lạc nữa!”
18 phải không? Cô nhớ hình như không lâu sau khi hắn tham gia tiệc sinh nhật của mình, thì không hề xuất hiện lần nữa! Cho dù có cố gắng truy hỏi tin tức của hắn, cũng không cách nào biết được!
“À . . . . . . Biết tôi tìm mấy người vì việc gì không?”
“Không. . . . . .Không biết!”
Lúc nói câu này, rõ ràng trong giọng nói của Diệp Vi Phân, đã có chút ít run rẩy, mà Diệp Tân Cường cho dù đã cố gắng trấn tĩnh, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không lo sợ!
Người đàn ông trước mặt này, hắn đã biết . . . . . Chỉ là không thể nào? Thảm như vậy? Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nha đầu chết tiệt kia còn chưa giao cho Cương thiếu được bao lâu, đã bị hắn phát hiện rồi?
“Thật không? Không biết?”
Nụ cười tà mị kẽ nhếch lên, Phong Thiên Dục hướng ánh mắt ra hiệu cho mấy người đã dẫn bọn hắn tới, hai người áo đen kia lập tức hướng về đầu gối của bọn họ hung hăng đạp tới khiến cho hai người lập tức quỳ xuống!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...