Hắc hắc, cười gian, cười gian!
Nghĩ đến thứ mình đưa cho Hàn Bối Bối, Tô Hiểu Hiểu thật sự không nhịn được. . . . Pháp bảo, là pháp bảo! Cô đắn đo nhiều lần, sau đó mới lên mạng tìm mua, nhưng đem đến chỗ làm giấu ~~ nếu đem về nhà bị mẹ phát hiện, cô không thể không chết!
“. . . . . . A? Không phải chứ? Cậu?”
“Hi, sau này cậu phải biết ơn mình! Đồ ngốc! Hàn Bối Bối, cậu đó ~~ vẫn là nắm chắc cơ hội, hảo hảo cố gắng, nếu không đại thúc đó của cậu sẽ bay đi mất đấy! Được rồi, được rồi, dù sao trước đây mình đã dạy cậu làm sao dùng thứ kia, cho nên cậu cũng đừng rụt rè nữa, tự mình nghiên cứu lại một hồi đi, mình cúp máy đây! Ngày mai khởi hành, trong một tuần này, chúc cậu vui vẻ, hơn nữa tốt nhất trong một tuần này, thu phục đại thúc của cậu! Bye!”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Hiểu Hiểu trực tiếp một chút cũng không khách khí ngã xuống giường lớn, không ngừng cười gian! Làm hại mẹ cô ở phòng bên cạnh, không nhịn được liền chạy qua xem cô thế nào.
“Hiểu Hiểu, con không sao chứ?”
“. . . A? Mẹ, không có việc gì, con không sao!”
Thấy mẹ tự nhiên chạy vào, Tô Hiểu Hiểu vội vàng chấn tĩnh lại!
“Vậy thì tốt, mẹ cứ tưởng con bị làm sao, nếu không có chuyện gì thì đi ngủ sớm đi, sáng sớm mai 4h mẹ phải đến nhà xưởng, sẽ không có ai gọi con rời giường, cho nên đừng quên, không cần dậy muộn, biết không?”
“. . . . . . Vâng, con biết, mẹ, yên tâm đi, bất quá mẹ cũng không cần để ảnh hưởng đến sức khỏe!”
Nghĩ đến lão mẹ đơn thân của mình, trái tim Tô Hiểu Hiểu không khỏi dâng lên một nỗi chua xót! Một người phụ nữ tốt như mẹ lại bị một gã đàn ông đã kết hôn lừa gạt, lừa thân, lừa tâm. . . . .
Hừ! Khốn nạn, bại hoại! Đàn ông thì có thể đùa bỡn phụ nữ sao? Cứ chờ đấy ~~ toàn bộ các người cứ chờ đấy, đợi sau khi cô lớn lên, cô muốn đùa bỡn lại đám đàn ông, rồi sau đó ung dung vỗ tay trên sự đau khổ của bọn họ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...