Người Giám Hộ Vô Lại
Đi tới trước cửa phòng ngủ của Hàn Bối Bối! Hắn do dự một chút rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
“Bối Bối? Bối Bối?”
“. . . . . .”
Bên trong phòng không có tiếng trả lời! Không biết cô đã ngủ hay là đang cáu kỉnh với hắn? Chuyện tối hôm nay, dù sao cũng thật phiền lòng mà!
Hắn do dự một chút, vẫn là đưa tay mở cửa phòng, bước vào nhìn nhìn!
Trên giường, cô giống như đã thực sự ngủ, hơn nữa cũng không cau mày, cứ như vậy ngủ. Như vậy thật là tốt, cô không vì chuyện tối hôm nay, mà sinh ra cơn ác mộng nào cả?
Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống giường, đem bàn tay đặt ở bên ngoài chăn của cô bỏ vào bên trong chăn, sau đó giúp cô chỉnh lại chăn, vuốt ve đầu của cô, vén mấy sợi tóc con trên mặt sang một bên.
Nhìn cô ngủ yên lành như thế, ý cười dần dần hiện lên.
Bối Bối, hảo hảo ngủ, chỉ cần thời điểm con còn ở bên cạnh ta, ta liền sẽ bảo vệ con!
Bối Bối, giữa chúng ta. . . . . . Không phải là bất thường! Cuối cùng sẽ có một ngày, con hiểu được, người con thích không phải là ta.
Bối Bối, con không phải là quái thai, chỉ cần có ta ở đây, bất kỳ một người nào cũng không thể công kích con như vậy!
Bối Bối. . . . . .
Đúng vậy, chỉ cần có hắn ở đây sẽ không ai có thể ức hiếp cô, chỉ cần có hắn ở đây, như vậy hắn liền vĩnh viễn dang rộng vòng tay để bảo vệ cô.
Thật lâu sau, hắn mới đứng lên, sau khi giúp cô tắt đèn lớn lại đến bên cạnh giường bật chiếc đèn ngủ trên tường lên.
Hành động giống như cũng là sự ăn ý giữa cô và hắn, chưa bao giờ thay đổi! Cũng trở thành thói quen của hắn, bởi vì từ bảy năm trước, hắn biết Bối Bối sợ tối. . . . . . Trong bóng đêm, cô không có cảm giác an toàn!
——————-
Bên trong đại sảnh Phong gia
“Cái gì? Vậy con nói ở cùng một chỗ. . . . . . Chỉ là con ở nhà chúng ta hơn ba tháng?”
“. . . . . Dạ, đúng vậy, thưa cô!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...