Người Giám Hộ Vô Lại
“. . . . . . Cát Văn Huệ! Nếu như cô còn muốn giữ được địa vị của mình, cách xa hắn một chút cho tôi!”
Trong đôi mắt của Diêm Thiến Hoa bốc lên lửa giận, toàn bộ trái tim cũng muốn cháy rụi rồi! Cô tức giận! Cô thật sự không thể không tức giận!
Trong nhà chính là tiểu yêu tinh kia, mỗi ngày đều dùng thân phận “con gái” không chút kiêng kỵ bám lấy hắn, hơn nữa cũng là hắn ngầm cho phép, cô không quản được, cũng không nói được gì, nhưng còn người này. . . . . . Tại sao cô phải chịu đựng người trước mặt này?
“A, cô cảm thấy cô dựa vào cái gì mà nói như vậy? Cô lấy cái gì để đe dọa đến địa vị của tôi? Làm cho Phong bỏ rơi tôi? Cô cảm thấy có khả năng sao? Một năm, tôi có thể cho công ty doanh thu bao nhiêu? Mà cô có thể cho doanh thu bao nhiêu? Địa vị của chúng ta, người nào cao người nào nặng, ai có giá trị lợi dụng hơn, tôi không tin hắn không phân biệt được, hay là nói cô phải dựa vào cha mẹ cô?”
Cát Văn Huệ chỉ chẳng qua là mặc đồ ngủ, mặc dù chỉ bị một cái tát nhưng cũng có chút chật vật!
Nhưng lúc này, cô lại một chút cũng không chật vật, từng câu từng chữ của cô như châu như ngọc, toàn bộ đều đâm trúng xương sườn mềm của Diêm Thiến Hoa!
Quả thực làm cho Diêm Thiến Hoa một câu cũng không thể nói được, làm cho tất cả những lời cô ta muốn nói chỉ có thể như nhẹn ở cổ họng!
“Diêm tiểu thư, tôi có thể không cần cô vì một cái tát vừa rồi nói lời xin lỗi với tôi, nhưng tôi cũng muốn qua một cái tát này nói cho cô biết, để cho cô thấy rõ ràng thân phận của mình, thấy rõ ràng phân lượng của cô, cô so với tôi, chẳng qua có chút ưu thế là ở tại trong nhà của hắn mà thôi, còn lại, cô lấy cái gì so với tôi? Cô cảm thấy điểm nào cô có thể hơn được tôi? Trừ bỏ lớn tuổi hơn, trừ bỏ Diêm thị tràn ngập nguy cơ, cô không có gì cả! Cô cái gì cũng không sánh bằng tôi!”
“Cô. . . . . .”
“Tôi cái gì? Thấy không? Cô nhanh như vậy liền tới đây, tôi tin tưởng cô cũng có thể biết, hắn ở chỗ này của tôi bao lâu, cô nhìn thấy những dấu vết này trên người tôi, chúng tôi mới vừa làm cái gì! A, ít nhất hắn có hứng thú với tôi, còn với cô? Dường như không có đi! Tôi trở về nước một tháng, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa tìm thấy dấu vết như vậy trên người cô!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...