Dạ Huyền Phỉ nhìn Hàn Bối Bối đang giấu mặt trong chăn một chút, khóe miệng giật giật, rõ ràng rất muốn nói gì, nhưng cuối cùng một câu cũng không nói ra, trực tiếp mở cửa phòng bệnh, chuẩn bị rời đi!
“Dạ Huyền Phỉ!”
“. . . . . . Ừ?”
Dạ Huyền Phỉ đã ra khỏi phòng bệnh, thời điểm muốn đóng cửa phòng lại, Hàn Bối Bối đột nhiên từ trong chăn chui ra!
“Cám ơn anh! Nếu như không có anh, nói không chừng hôm nay tôi đã chết!”
Cho dù không phải là đau chết, cũng sẽ cô độc chết đi, hôm nay là lần cô cô độc nhất từ trước tới nay, bởi vì không có hắn, bởi vì cho dù hắn đang ở bên cạnh, vẫn như cũ không cách nào cảm giác được. . . . . .
“. . . . . . Ha ha, đứa ngốc, em quá khách khí, có còn, em không được nói nghiêm trọng như vậy, tự chăm sóc mình thật tốt đi!”
“Ừ, cám ơn, thật sự cám ơn anh! Chờ tôi khỏe rồi, tôi mời anh ăn cơm!”
. . . . . . Quái dị! Rõ ràng không nói gì quá đáng, thế nhưng trong chốc lát đó, Dạ Huyền Phỉ lại cảm thấy, cho dù mình đứng ở cửa phòng bệnh, không khí dưới mũi lại lập tức mỏng manh không ít!
Hàn Bối Bối, em cười quá mức ngọt rồi! Cười đến mức có chút làm cho người ta cảm thấy tâm tình bị ảnh hưởng! (Nói nhảm, không phải bị ảnh hưởng bởi dáng vẻ hớn hở của người ta, rõ ràng là lãnh khí trên người Phong Thiên Dục tản mát ra)
“A, được, được, tôi đi đây!”
Đóng cửa phòng bệnh, Dạ Huyền Phỉ cũng không biết tại sao, thế nhưng cảm giác mình tựa hồ đang dùng tốc độ chạy trốn để rời đi!
— Yên lặng! Yên lặng đến ngay cả hô hấp của ba người bọn họ, tựa hồ cũng có thể nghe được!
Trong hoàn cảnh như vậy, Diêm Thiến Hoa kỳ thực đã có chút hối hận, tại sao mình lại không tự trọng theo tới đây. . . . . .
Phong Thiên Dục vẫn dùng ánh mắt khóa lại trên người đang nằm trên giường! Bên trong thâm thúy rốt cuộc lại bao hàm bao nhiêu mịt mờ, dù là ai cũng không cách nào thấy rõ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...