Sau khi vùng vẫy khiến cho hắn buông cô ra, cô nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Diêm Thiến Hoa đang đứng bênh cạnh, trong lòng không nhịn được một trận cười lạnh!
Là thật sự quan tâm sao? Tại sao cảm thấy người phụ nữ này giống như đang diễn trò? Chậc chậc, diễn thực tốt! Ít nhất đã nhiều năm như vậy, thói quen diễn trò, thói quen cưỡng chế di dời tất cả những con ruồi bên cạnh hắn, cô còn diễn không ra trình độ như vậy!
Sau khi rời khỏi hắn, cô dứt khoát trực tiếp nằm trên giường, dùng chăn che đầu của mình lại, không nhìn thấy, cô cái gì cũng không nhìn thấy!
“. . . . . . Bối Bối. . . . . .”
Phong Thiên Dục nhìn cô, biết cô không nói gì như vậy là đang kháng nghị cái gì, nhưng rốt cuộc có cái gì tốt để kháng nghị sao?
Dạ Huyền Phỉ thấy người nhà của cô cũng chạy tới rồi, mặc dù có chút bội phục năng lực cùng tốc độ của bọn họ, nhưng bất kể như thế nào, vấn đề gai góc hiện tại này hắn cũng muốn trả lại cho bọn họ mới phải!
“Cha của Hàn Bối Bối!”
“. . . . . . Ừ?”
Cha của Hàn Bối Bối? Đây là một cách xưng hô thực mới mẻ, đối với hắn, vẫn là lần đầu tiên nghe được có người gọi hắn như vậy, cho nên tự nhiên có chút không nhịn được hơi sửng sốt!
“Các người đã tới, như vậy cũng không có chuyện của tôi nữa, Hàn Bối Bối liền giao cho các người, tôi đi!”
“Ừ, được, cám ơn cậu đã đưa Bối Bối tới bệnh viện!”
Khách khí cùng xa lánh, kỳ thực sự khác biệt giữa hai người này không chỉ có 5 tuổi, mà là cảm giác, khí chất giữa hai người, chênh lệch quá nhiều!
Nếu như nói Dạ Huyền Phỉ là một đại nam sinh nóng nảy, cá tính thích chơi đùa!
Như vậy Phong Thiên Dục so với hắn, vẫn là nội liễm hơn nhiều, hơn nữa cũng thành thục hơn nhiều, không chỉ có nội liễm thành thục, hắn càng thêm chững chạc, càng thêm làm cho người ta có cảm giác an toàn!
“. . . . . . Vậy. . . . . . Tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Không nói được cảm giác của mình đối với đứa bé trai này rốt cuộc là gì, sau khi nhìn thấy hắn, Phong Thiên Dục liền khẳng định đây là lần thứ hai gặp mặt, mặc dù khoảng cách với lần gặp mặt đầu tiên xác thực có chút xa, nhưng bất kể như thế nào cũng không quên, bởi vì thời điểm lần đầu tiên gặp mặt . . . . . . Những chuyện đó, đời này có lẽ hắn vĩnh viễn cũng đều không cách nào quên được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...