Người Giám Hộ Vô Lại
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, tôi còn chưa nói xong, bởi vì có một người cha thiếu trách nhiệm, cho nên đối với con gái cũng chỉ giáo dục sơ sài, làm cho hiện tại cô với vấn đề của con gái cũng không biết hảo hảo chăm sóc mình. Hàn tiên sinh, tôi rất muốn hỏi một chút, anh thực sự rất quan tâm tới đứa con gái này sao? Cô ấy té xỉu ở trên đường cái, cũng không có người đến trông nom? Như vậy tôi còn muốn hỏi một chút, cô ấy có chết anh cũng không quan tâm?”
“Cậu có ý tứ gì? Cậu nói Bối Bối té xỉu ở trên đường sao? Có phải như vậy hay không? Phải hay không?”
So với Dạ Huyền Phỉ đang khó chịu ở trong điện thoại, Phong Thiên Dục nghe Dạ Huyền Phỉ nói xong cả người càng thêm hỏng mất!
Té xỉu? Té xỉu ở trên đường? Tại sao hắn không biết? Tại sao? Bối Bối. . . . . . Bối Bối của hắn! Trái tim trong giây phút đó lập tức xiết chặt!
“Ha ha, coi như có chút lương tâm, Hàn Bối Bối có xem như còn có chút may mắn hay không đây? May mắn là anh còn không vứt bỏ cô ấy? May mắn là thời điểm anh nghe tin cô ấy ngất xỉu còn có thể khẩn trương? Cha sao? Người cha như anh, thật làm cho người ta cảm thấy thất bại!”
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Phong Thiên Dục, hắn cũng rất khó chịu, cho nên lần này nói chuyện, tự nhiên cũng không khách khí!
“Câm miệng cho tôi, Bối Bối ở đâu? Nói cho tôi biết Bối Bối ở đâu?”
“Gấp cái gì? Cũng không nói sẽ không nói cho anh biết, hiện tại cô ấy. . . . . . A. . . . . . Hàn Bối Bối? Đã tỉnh rồi hả? Em làm gì vậy?”
Bên đầu kia điện thoại giống như đang ầm ĩ, Phong Thiên Dục còn chưa kịp nghe rõ cái gì, đầu dây bên kia giống như xuất hiện vấn đề gì đó!
Thằng bé kia nói gì? Hàn Bối Bối? Đã tỉnh rồi hả? Bối Bối đã tỉnh rồi sao?
“Bối Bối? Bối Bối? Đã tỉnh chưa? Bối Bối? Nếu như đã tỉnh, nghe điện thoại cho ta!”
“Hàn Bối Bối? Em làm gì vậy? Không cần cúp, không cần cúp a, tôi gọi điện thoại cho cha của em a. . . . . .”
“Câm miệng, hắn không phải là cha của tôi!”
. . . . . . Đối thoại đầu dây bên kia hung hăng làm đau đớn trái tim Phong Thiên Dục!
Hắn không phải là cha của tôi! Hắn không phải là cha của tôi!
Ở trong lòng Bối Bối, hắn không phải là cha sao? A. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...