Người Giám Hộ Vô Lại
Đứa nhỏ chết tiệt kia, rốt cuộc có ma lực gì? Mỗi lần đều dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tình của hắn như vây? Hừ! Bất quá lần này Phong đã ra lệnh cho tất cả mọi người không được phép ra ngoài tìm nó, cũng coi như là một sự thay đổi tốt, có phải bởi vì cô hay không? Ha. . . . . . A, nếu như bởi vì cô, như vậy cũng là một chuyện tốt!
Nghĩ như vậy, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn một chút, không còn nhiều không cam tâm nữa, không còn quá mức khó chịu nữa. Bởi vì cô xuất hiện ở bên cạnh hắn, cho nên Phong đã từ từ đem lực chú ý đặt ở trên người cô rồi sao? Như vậy đây cũng là một chuyện tốt!
Trên bàn cơm, Diêm Thiến Hoa có chút quái dị nhìn mọi người ngồi trên bàn, trong lòng không nhịn được nói thầm! Có lầm hay không? Toàn bộ người làm dĩ nhiên dùng cơm cùng bọn họ?
“. . . . . . Phong. . . . . . Vương tẩu bọn họ, sẽ cùng ăn với chúng ta sao?”
Đáng chết, thật vất vả nha đầu chết tiệt kia mới không có ở nhà, như vậy bữa cơm này có thể là bữa tối của cô và hắn rồi, sẽ là một thế giới thật hoàn mỹ của hai người! Nhưng bây giờ lại nhiều người như vậy, làm sao có thể cam tâm đây?
“Ừ, đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Ăn cơm? Hắn không có cảm giác mình đang ăn cơm, chẳng qua chỉ đang phản ứng thôi, bởi vì hiện tại cơm trong miệng một chút hương vị cũng không có!
“. . . . . . Ách. . . . . . Không phải, chỉ là có chút kỳ quái, hơn nữa có chút không thích ứng mà thôi. . . . . .”
“Cái đó. . . . . . Nếu Diêm tiểu thư nói như vậy, chúng tôi vẫn là đem cơm của chúng tôi đến phòng người giúp việc dùng đi!”
Vương tẩu có chút lúng túng nhìn Diêm Thiến Hoa, cô dĩ nhiên cũng chú ý tới ánh mắt bất mãn của Diêm Thiên Hoa, ai, không có biện pháp, ai bảo người ta là tiểu thư từ nước ngoài trở về, ai bảo người ta là khách!
“Nha, Vương tẩu, tôi không có ý này, tôi không có. . . . . .”
Diêm Thiến Hoa nhìn Vương tẩu và những người khác cũng đã thu thập bát đũa của mình chuẩn bị rời đi, cả người cười đến cơ hồ mắt cũng híp lại. Nhưng trên miệng vẫn thực ghê tởm nói mình không có ý đó, thực sự làm cho Vương tẩu cảm thấy bản thân vừa lạnh vừa buồn nốn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...