Người Giám Hộ Vô Lại
Dạ Huyền Phỉ nhìn mấy chiếc xe chặn phía trước, sau khi thật sự không chịu nổi, hắn xuống xe đem cửa xe đóng sầm lại, chạy nhanh tới trước xem một chút rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!
Kỳ thực hắn không muốn trông nom, chẳng qua mấy ngày nay tâm tình không tốt mà thôi. . . . . . Hắn vốn muốn xuống xe xem một chút có người có thể mắng hay không. . . . . .Giống như bệnh thần kinh, xỉu ngay trên đường mà không ai giúp một tay. . . . .
Dĩ nhiên, thật ra hắn cũng không muốn xen vào loại chuyện như vậy, bởi vì xã hội ngày nay, người nào xen vào loại chuyện như vậy, người đó chính là ngu ngốc, nhưng khi thấy người ngã ở trên đường rốt cuộc là ai, hắn không nhịn được cau mày! Hơn nữa trong mắt tràn đầy không thể tin!
. . . . . . Đây rốt cuộc là duyên phận đáng chết gì? Có lầm lẫn không? Thế nhưng lại là cô! Mẹ kiếp! Mấy ngày nay. . . . . . Mấy ngày nay làm cho tâm tình hắn khó chịu rối rắm cũng là cô, thật sự không nghĩ tới lại gặp ở chỗ này!
“Này, này, Hàn Bối Bối? Hàn Bối Bối? Em làm sao vậy?”
Cúi thấp thân thể đẩy cô mấy cái, sau khi thấy cô không có phản ứng gì, Dạ Huyền Phỉ không chút do dự vội vàng một tay bế cô lên xe!
“Shit, tránh ra cho tôi nhanh lên, tất cả đều tránh ra cho tôi!”
Sau khi ôm cô chạy về phía xe của mình, trong lúc không chú ý, cánh tay ôm cô tựa hồ cảm thấy một chút ướt át. . . . .
Sau khi đặt cô ở trong xe, Dạ Huyền Phỉ cũng nhanh chóng chuẩn bị lái xe lại phát hiện không biết từ lúc nào trên cánh tay mình có máu. . . . . .
Mới đầu hắn bị hù dọa, nhưng hơi suy nghĩ một chút, vừa mới ôm cô, cảm giác được ướt át. . . . . . Lại nhìn trên quần của cô một chút màu đỏ, da đầu Dạ Huyền Phỉ có chút tê dại.
Trách không được ướt át. . . . . . Đỏ! MB, chính là cái kia của nữ sinh.
Hắn có chút rối rắm nhìn nhìn ghế ngồi bằng da thật của mình, lại nhìn cô đang hôn mê vẫn nhíu chặt lông mày, sau đó lại nhìn dòng xe phía trước đã tản đi, hắn cắn răng một cái rồi liền đạp chân ga, nhanh chóng lái xe rời đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...