Người Giám Hộ Vô Lại
. . . . . . Lạnh quá! Thần sắc làm người ta sợ hãi!
Diêm Thiến Hoa nhìn người bên cạnh đột nhiên thay đổi thành một người khác, cả người đều không nhịn được run lên, cô nói sai gì rồi sao?
“Phong. . . . . . Phong. . . . . . Anh làm sao vậy sao? Anh rốt cuộc làm sao vậy?”
“. . . . . . Hả? Không sao, chỉ là đang nghĩ tới chuyện em hâm mộ Bối Bối, a, đừng hâm mộ, cũng không có gì đang hâm mộ. Nếu em biết được hoản cảnh trước đây của Bối Bối, em sẽ biết, không có gì đáng hâm mộ, em hạnh phúc hơn rất nhiều so với Bối Bối!”
“. . . . . .”
Lời này của Phong Thiên Dục làm cho Diêm Thiến Hoa đột nhiên không biết nên làm sao, cô sững sờ nhìn hắn, cũng không biết tại sao trong phút chốc cô hoang đường cảm thấy, người đàn ông trước mặt tựa hồ đem đứa bé gái 15 tuổi đó đặt ở trong tim. . . . . . Không, là trong đáy tim!
Phong. . . . . . Phong. . . . . . So với 7 năm trước anh càng thêm khó có thể nắm bắt rồi, nhưng so với 7 năm trước, anh càng thêm làm cho người ta yêu thích, càng thêm mê người. . . . . . Cho nên bất kể như thế nào, đối với anh, em sẽ không buông tay!
———————————-
Cô đi tới công viên trò chơi lần đầu tiên bọn họ cùng nhau chơi đùa, ngồi xe cáp treo bọn họ đã từng cùng nhau ngồi, chơi những trò chơi bọn họ đã từng cùng nhau chơi. . . . . .
Cô đi tới vườn thú, một mình ngắm nhìn con chim công trắng bọn họ đã từng chụp ảnh cùng, tấm ảnh thuộc về một mình cô! Đi qua chiếc cầu vượt bên dưới có rất nhiều hà mã hắn từng ôm cô đi qua. . . . . .
Cô lại đi tới Hạc Thành trước kia hàng năm hắn đều mang cô tới chơi, bởi vì mỗi năm Hạc Thành đều có thêm những trò chơi mới. . . . . . Hạc Thành. . . . . . Địa phương mới nhất trong ký ức? Dù sao thời điểm năm ngoái, hắn còn đưa cô đến đây! Năm nay. . . . . . Còn chưa tới thời gian!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...