Người Giám Hộ Vô Lại
Nghĩ như vậy, trong lòng dường như nhẹ nhõm không ít, nhưng lại tựa hồ có thêm một tia buồn bực. . . . . . Không muốn, không muốn, cuối cùng nha đầu cũng sẽ lớn lên đấy! Sau này suy nghĩ của cô sẽ trưởng thành, ánh mắt cũng không thể nào luôn luôn dừng lại trên người hắn!
Hắn cũng giống vậy. . . . . . Hắn chung quy cũng không thể nào thích cô, chung quy không thể. . . . . .
Tùy tiện đi dạo một chút, trong lúc vô tình thấy một cửa hàng đồ trang sức, hơn nữa cho dù đứng ở ngoài cửa, hắn liếc mắt cũng liền thấy được bên trong có một chiếc kẹp tóc bằng thủy tinh tinh xảo!
Đúng vậy, thật sự chính là liếc trúng, không phải vì nó là một chiếc kẹp tóc thủy tinh cho nên coi trọng, không phải vì nó rất sáng cho nên dễ coi! Mà là nó rất giống. . . . . .
Chiếc kẹp tóc đó thật sự rất giống chiếc bớt hình con bướm trước ngực cô! Xinh đẹp! Xinh đẹp làm cho hắn cảm thấy lóa mắt!
Không do dự chút nào, hắn lập tức bước vào cửa hàng đồ trang sức, sau đó hỏi giá chiếc kẹp tóc thủy tinh hình con bướm, sau đó mua luôn!
“Tiên sinh, ngài thật rất tinh tường, chiếc kẹp tóc này cơ hồ là chi bảo của cửa hàng chúng tôi đấy, mỗi ngày đều có rất nhiều người hỏi giá tiền của nó, nhất là mấy em học sinh, đáng tiếc đều mua không nổi, còn trường hợp có khả năng mua được thì sau khi cô chủ của chúng tôi nhìn người muốn mua lại không muốn bán!”
“. . . . . . Nha? Phải không? Còn có loại chuyện như vậy?”
Mua không nổi không hiếm lạ, nhưng mua được cũng không bán? Chuyện này rất hiếm lạ nha!
“Dĩ nhiên a, thực làm cho người ta cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi đúng không? Mặc dù tôi cũng không biết tại sao cô chủ làm như vậy, nhưng thời điểm ngài mới vừa đứng trước cửa hàng, cô chủ liền chú ý tới ngài, hơn nữa lúc ngài tiến vào, cô chủ cũng nói, kẹp tóc có thể bán cho ngài, bởi vì thời điểm ngài nhìn chiếc kẹp tóc này, không phải bị kinh diễm vì tạo hình của nó mà là có tình cảm, bởi vì có tình cảm mới mua nó!”
“. . . . . .”
Tình cảm? Mua một chiếc kẹp tóc còn trông nom người ta có tình cảm hay không sao? Như vậy không thể không nói, thật sự là một cửa hàng rất kỳ quái! Sau khi Phong Thiên Dục nghe nhân viên bán hàng nói xong, nhíu nhíu chân mày, cũng không nói lời nào, trực tiếp cầm chiếc hộp được đóng gói vô cùng tinh xảo rời khỏi nơi này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...