Người Giám Hộ Vô Lại

Bởi vì thời gian coi như còn sớm, cho nên học sinh cũng chỉ tốp nam tốp ba, hơn nữa hai người bọn họ đứng cách cửa trường học một khoảng cách, cho nên cũng không có người đến vây xem! Cho dù có người muốn tới vây xem cũng không có gan, bởi vì kỳ thực mọi người đều có thể nhận ra Phong Thiên Dục tới!
Mà giờ phút này, Hàn Bối Bối giống như một con thú bị thương, vươn móng vuốt sắc bén ra nỗ lực bảo vệ mình, nỗ lực không để cho mình bị thương nặng hơn! Cho nên cô cúi đầu, cho nên cô gầm thét! Cho nên trước mặt hắn, cô từ từ che giấu mình!
“. . . . . . Bối Bối! Con còn nhỏ, hơn nữa đang đến thời kỳ thanh xuân nảy mầm, rất nhiều thứ kỳ thực con không hiểu, Bối Bối sẽ lớn lên!”

Nghe cô nói như vậy, rõ ràng tất cả những lời này đều là lúc trước hắn muốn nghe được từ trong miệng cô, nhưng thời điểm thực sự nghe được những lời này, không biết vì sao, trong lòng hắn giống như có chỗ nào bị chặn lại!
Bất quá hắn là người lớn, hắn rất biết che giấu cảm xúc của mình, hắn không biểu hiện gì cả, chẳng qua là vươn tay giống như một người cha xoa đầu con mình, vò rối mái tóc dài của cô! Để cho không khí giữa mình và cô có thể trở nên thoải mái một chút!
“. . . . . . Người trở về đi, còn phải đi làm, ta cũng phải vào lớp học!”

“Được! Hảo hảo học tập! Ta đi đây!”
“Vâng!”
Cô gật đầu một cái, sau khi nhìn hắn lên xe, cô cũng đi về phía cổng trường, tuy vẫn không quay đầu lại, nhưng cô biết hắn luôn luôn nhìn cô!
Có chút khó chịu hít vài ngụm không khí trong lành sáng sớm, đem tất cả ủy khuất đè nén vào trong lòng, tiếp tục đi về phía trước, không quay đầu lại. . . . . . Cô không quay đầu lại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui