Người Giám Hộ Tà Ma

Đầu lưỡi của hai người bọn họ triền miên không dứt, cứ như vậy một lần lại một lần trình diễn một màn hôn nhau nóng bỏng không ngừng.

Nụ hôn của hắn rất kịch liệt, hắn quấn chặt lấy cô, mút thật sâu, thỉnh thoảng liếm hàm răng cô, khoang miệng cô, nhiều nhất chính là dây dưa với cái lưỡi hồng của cô không nghỉ , làm tối loạn hơi thở cùng với suy nghĩ của cô, hơn thế nữa còn làm rối loạn lòng của cô.

Không…….

Hắn không thể hôn cô!

Tại sao cô có thể để cho hắn hôn cô?

Thương Ly Yên muốn trốn nhưng bất lực, chỉ một cử động nhẹ càng làm cho hắn siết chặt hơn, cơ thể của hai người kề sát vào nhau không hề có kẽ hở.

Mặc dù cách một lớp quần áo, nhưng hai nhũ hoa đầy đặn của cô áp sát vào lồng ngực của hắn, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được sự mềm mại đó, dục vọng đè nén đã lâu của hắn nhất thởi nổi dậy bừng bừng, đốt cháy lý trí của hắn.

Bàn tay to của hắn khẽ xoa một bên nhũ hoa, cảm giác giống như một tay không thể nào nắm hết làm cho tim hắn đập rộn lên, hắn vừa bóp lại vừa xoa, đầu lưỡi cũng không bỏ qua khoang miệng ngọt ngào của cô, không ngừng dây dưa triền miên cùng cô.

Cơ thể của Thương Ly Yên rất nhạy cảm, tay của hắn vuốt ve làm cho cô trở nên tê dại giống như có một dòng điện theo lòng bàn tay nóng bỏng của hắn truyền đến ngực sau đó xông vào từng lỗ chân lông xuyên vào da thịt của cô, trực tiếp theo máu truyền đến từng tế bào, từng dây thần kinh trên cơ thể của cô.

Hắn nhẹ nhàng ma sát nam căn to lớn vào bụng của cô, làm cho hoa tâm của cô khẽ run, đột nhiên, một chút tê dại từ bụng dưới truyền đến, làm cho cơ thể cô căng cứng không tự chủ được, cảm giác được quần lót hơi ẩm ướt.

Cô cảm thấy kinh hoàng, không biết tại sao lại có phản ứng sinh lý không bình thường như vậy, cô bắt đầu giãy dụa, muốn thoát ra khỏi cơ thể của hắn.

Tĩnh Phi Phàm giữ chặt lấy cô, ngón tay chui vào kẽ hở của áo ngực, tiếp xúc trực tiếp với nhũ hoa của cô.

Bàn tay của hắn nóng quá, thật là nóng!

Cô đột nhiên hốt hoảng, bàn tay thật nhanh chuyển qua trước ngực đặt trên tay của hắn ngăn không cho hắn tiếp tục tùy ý làm bậy.

Tĩnh Phi Phàm hướng về phía cô tà ma cười một tiếng, ánh mắt tràn đầy tà ác, vẻ mặt cảm giác càng thêm tà nịnh, làm cho cô tê dại hết da đầu.

“Tôi…….Tôi…….” Trong khoảng thời gian ngắn, cô giống như bị mèo cắn mất lưỡi, trong đầu một đống hỗn độn, không biết phải nói gì.

Tĩnh Phi Phàm không để cho cô có thời gian để suy nghĩ, hắn lần nữa mút chặt hương vị ngọt ngào trên đầu lưỡi cô, làm cho cô nếm toàn bộ hơi thở đàn ông, không khỏi làm cho bên má ửng đỏ, toàn thân như bị lửa đốt.

Cơ thể mềm mại thơm mềm đến như vậy, hắn hoàn toàn không có biện pháp đè nén dục vọng ngập trời, cũng không muốn kháng cự mùi thơm từ trên người cô phát ra, còn có đường cong mỹ lệ, làn da trắng nõn làm cho nam căn của hắn rục rịch ngóc đầu dậy.

“Cô ăn mặc như vậy là muốn hấp dẫn tôi sao?” Tĩnh Phi Phàm giọng nói trầm thấp xen lẫn ngông cuồng kiêu ngạo, tròng mắt đen thoáng qua một chút sáng rỡ khác thường.

Thương Ly Yên khẽ giật mình, không thể tin được tâm ý của cô lại bị hắn dễ dàng nhận ra, mà cô cũng không phải là đèn đã cạn dầu, cô cố tình khẩu thị tâm phi (trong lòng nghĩ một đằng lại nói một nẻo), ngẩng cằm lên, lắc đầu một cái “Không đúng, Tôi có thích một người, tôi chính là muốn hấp dẫn người đó.”

Tĩnh Phi Phàm nhíu mày một cái, giọng nói của hắn trở nên nhẹ hơn, đây là dấu hiệu của sự nổi giận.

“Cô coi tôi như đối tượng thí nghiệm?”

Thương Ly Yên lại muốn chọc giận hắn, khẽ mỉm cười “Đúng nha! Nếu không phải là người đàn ông đào hoa như chú thì còn có thể là ai.” Cô còn chưa nói hết lời hắn đã tức giận nắm nhũ hoa bên phải của cô.

Bị bóp đau, cô sợ hãi kêu “A…..”

Cô làm như vậy có nghĩ sẽ làm người ta đau hay không? Tĩnh Phi Phàm nghiến răng cắn lợi.

“Không cần! Buông tôi ra! Buông ra…….” Thương Ly Yên phát hiện ra mình sai lầm rồi, cô chỉ muốn hắn chú ý mà thôi, nhưng cô không hy vọng sự đối xử tàn khốc này của hắn.

“Tôi không buông!” Tĩnh Phi Phàm một tay bắt lấy hai cổ tay cô, dựa vào trọng lượng của cơ thể đẩy cô dựa sát lưng vào tường, tay còn lại đùa bỡn nhũ hoa nhỏ của cô.

“Không muốn…….Tôi không muốn…….” Thương Ly Yên không biết khi đàn ông tức giận lại đáng sợ như vậy, hiện tại cô đã thấy, cô sợ đến mức nước mắt tràn đầy quanh hốc mắt.

Tĩnh Phi Phàm buông bàn tay nắm giữ nhũ hoa của cô ra, thấy trên nhũ hoa của cô phơi bày ra rõ ràng vết tích đỏ hồng, là do hắn làm, hắn không khỏi tự trách động tác của mình quá thô bạo.


Thương Ly Yên sợ đến sắc mặt trắng bệch, cô run rẩy co lên bả vai, nước mắt lặng lẽ chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp, giống như yên lặng lên án sự bạo hành của hắn.

Tĩnh Phi Phàm buông cô ra, lùi về sau hai bước.

Thương Ly Yên hai tay nắm váy, chạy nhanh lên lầu.

Tĩnh Phi Phàm nhìn theo bóng lưng cô, lại nhìn một chút xuống tay của mình.

Cảm xúc kia vẫn còn lưu lại trên bàn tay hắn……

Nhũ hoa đầy đặn của cô sắp làm cho hắn một tay không thể nắm giữ.

Cô không phải một đứa trẻ nữa rồi, cô đã trưởng thành.

Tĩnh Phi Phàm than nhẹ một tiếng.

Cô ăn mặc xinh đẹp như vậy, hấp dẫn như vậy, lại là mặc cho người con trai mà cô thích…….

Trong lòng Tĩnh Phi Phàm giống như ăn phải một bình dấm chua, làm cho hắn cảm thấy vừa chua chát vừa khó chịu.

Hai tay của hắn nắm chặt lại, không khỏi ngửa mặt lên trời than lớn.

Lần này hắn không chỉ hôn cô, hắn còn sờ soạng cô……

Thương Ly Yên nhìn cánh môi bị hôn sưng đỏ trong gương, nhũ hoa hiện đầy dấu tay, ngực kịch liệt phập phồng.

Cô chỉ muốn thử nghiệm, không nghĩ tới sẽ kích thích phản ứng của hắn lớn như vậy.

Nếu không phải cô nhanh thoát được, động tác hắn có thể tiếp tục hay không?

Càng nghĩ đến hậu quả phải gánh chịu thì càng sợ hơn, cô không nhịn được toàn thân phát run.

Cô còn muốn lừa hắn sao? Cô không khỏi tự hỏi.

Không……Cô sợ! Nếu lại đùa với lửa một lần nữa, cô sợ không lừa được hắn, mà lại biến thành con mồi của hắn, bị hắn ăn sạch sành sanh.

Người đàn ông này…..Không phải người cô có thể chọc tới.

Cô muốn sớm thoát khỏi hắn, muốn mau sớm thoát đi khỏi cái phòng này.

Tùy tiện đi đến nơi nào cũng được, cô muốn rời khỏi hắn, cách thật xa……

Thương Ly Yên đem giấy tờ quan trọng, sổ tiết kiệm, con dấu, ví tiền bỏ vào trong ba lô bằng da màu đen đeo ở sau lưng, hơn nữa thay ra bộ đồ hấp dẫn, đổi lại mặc áo sơ mi đơn giản cùng với quần ngắn màu trắng, thuận tiện cầm lấy mấy bộ quần áo đã được giặt sạch nhét vào ba lô.

Đeo ba lô xong, cô một tay giữ chặt ba lô, rón ra rón rén đi ra khỏi phòng, xác định xe của Tĩnh Phi Phàm không có ở nhà, cô thật nhanh đi ra cửa chính, chạy thật nhanh đi tìm Lam Huệ Tâm.

“Huệ Tâm, làm ơn cho mình ở lại đi!" Thương Ly Yên càu khẩn.

Lam Huệ Tâm có chút lo lắng “Nhưng mà…….Không biết hắn có đồng ý hay không?”

Dù sao thì phòng này là của hắn, không được sự cho phép của hắn mà cho người khác vào ở, nếu hắn biết được sẽ gào thét ầm ĩ, mà cô cũng không muốn làm vật hy sinh.

“Huệ Tâm chúng ta là bạn tốt mà phải không? Cầu xin bạn giúp mình một chút, cho mình ở lại một buổi chiều, ngày mai mình sẽ đi tìm chỗ ở.”

Lam Huệ Tâm mềm lòng, cô lắc đầu, cầm tay Thương Ly Yên “Bạn không thể ở bên ngoài một mình được, người xấu quá nhiều.”


“Huệ Tâm, bạn đồng ý cho mình ở lại, có đúng hay không?”Thương Ly Yên cũng sợ bị bạn tốt vứt bỏ, bởi vì trừ Huệ Tâm ra, Đường Ngữ Thi đã kết hôn làm cho cô cảm thấy không nên đi quấy rầy, nhưng lúc Lam Huệ Tâm từ chối giúp cô, cô cảm thấy mình thật sự không có nơi nào để đi rồi.

“Ly Yên, bạn…….Được rồi! Bạn cùng ở chung phòng với mình, hắn còn chưa về, chỉ cần hắn không phát hiện là được rồi.”

“Huệ Tâm, cám ơn bạn, bạn là cứu tinh của mình.”

Lam Huệ Tâm đưa cô vào nhà, rất nhanh sau đó đóng cửa lại “Mình đưa bạn đến phòng của mình.”

Khi Lam Huệ Tâm đưa Thương Ly Yên vào trong căn phòng thật đơn sơ thì không thể tin được.

“Cái gì? Hắn cho bạn ở chỗ này? Những đồ dùng này đều rất cũ, còn cái giường gỗ……Nói ít chứ cũng hai mươi năm rồi.” Thương Ly Yên vẻ mặt không dám tin.

“Ly Yên, mình biết bạn không thích…..”

Thương Ly Yên lập tức cắt đứt lời nói của cô “Huệ Tâm, không phải là mình không thích, mình chỉ là cảm thấy bạn quá đáng thương, phòng này bên ngoài nhìn thì cao sang, không nghĩ tới vẫn còn những đồ dùng cũ kỹ như vậy, thật là không phải đồ tốt, hắn cứ như vậy khi dễ bạn, chờ hắn trở về, mình giúp bạn tranh luận phải trái!” Thương Ly Yên cảm thấy tức giận.

“Không…….Không cần!” Lam Huệ Tâm lắc đầu “Mình chính là sợ bạn sẽ có thái độ như vậy, nên mới không muốn cho bạn nhìn thấy tình cảnh của mình……”

Thương Ly Yên cầm hai tay cô “Huệ Tâm, bạn thật giống như cô bé lọ lem!”

“Cô bé lọ lem còn có bàn tiên và hoàng tử, còn mình thì sao? Mình cái gì cũng không có.”

“Bạn có mình! Còn có Ngữ Thi, ba người chúng ta là bạn tốt, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Lam Huệ Tâm lắc đầu một cái, nhẹ nhàng nói “Chuyện này, bạn không giúp được mình.”

“Quyết định vậy đi, mình với bạn sẽ cùng nhau ở thật tốt.”

“Bạn không phải vì muốn chạy khỏi cái nhà kia mới trốn ra ngoài sao?”

“Đúng vậy!” Thương Ly Yên áy náy cười một tiếng, suy nghĩ một chút, vỗ tay nói: “Mình có đem theo tiền, chúng ta có thể ra ngoài thuê nhà ở cùng nhau, hai chúng ta cùng ở một chỗ, vừa có bạn, vừa có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau.”

“Ly Yên, mình không thể dùng tiền của bạn!” Lam Huệ Tâm dù rất khó khăn, nhưng cô cũng có lòng tự trọng của mình.

“Mình không muốn tính toán tiền bạc với bạn bè, bởi vì mình quý trọng một người bạn như bạn, mình không muốn vì vấn đề tiền bạc mà làm cho tình bạn của chúng ta trở nên xấu đi.”

“Mình sẽ không so đo tính toán về số tiền này, dù sao ba mẹ trước khi mất cũng đã để lại cho mình di sản đủ để mình sống cả đời.”

“Bạn không so đo, nhưng mình để ý.” Lam Huệ Tâm thắng thắn cự tuyệt.

“Được rồi!” Thươn Ly Yên không nói nữa.

Lâm Huệ Tâm khẽ xem đồng hồ trên tay “Bạn nghĩ ngơi một chút đi, mình muốn đi ra ngoài mua đồ ăn, lát nữa mình phải nấu cơm, nếu hắn trở về mà không ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, hắn nhất định sẽ ném đồ lung tung, Trong phòng khách có rất nhiều đồ cổ có giá trị, sẽ không chịu nổi được cơn thịnh nộ của hắn.”

“Huệ Tâm, mình đi với bạn.”

“Không cần! Mình sẽ hanh chóng quay trở lại.” Giống như vừa nghĩ tới điều gì, cô khẩn trương quay lại nói “Bạn tốt nhất đừng đi ra ngoài,có bất kỳ chuyện gì cũng đừng xen vào, xong việc mình sẽ đem bữa ăn tối đến cho bạn.”

“Tại sao?” Cô buồn bực.

“Mình xin bạn đừng hỏi nữa.”

“Được, mình không hỏi nữa. Bạn đi nhanh đi, mình sẽ nghỉ ngơi một chút.”


Sau khi ở trong phòng Lam Huệ Tâm, Thương Ly Yên nhìn xung quanh một vòng không khỏi nhíu chặt chân mày, làm cho hai đôi lông mày chụm lại một chỗ.

Mặc dù Lam Huệ Tâm là người có hoàn cảnh khó khăn nhất, nhưng cô luôn luôn lạc quan yêu đời, cho dù có những lúc buồn bực, cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, cộng thêm đối với cuộc sống đơn giản của mình Lam Huệ Tâm cũng không để ý.

Hiện tại vừa nhìn, so với tình cảnh của Lam huệ Tâm, ít nhất cô không cần phải làm việc nhà, không cần hầu hạ một người đàn ông tà ác, cũng không phải sống cuộc sống đơn sơ như vậy.

Thương Ly Yên quyết định, cô muốn thuyết phục Lam Huệ Tâm cùng cô rời khỏi đây đến một nơi khác, hai người các cô có thể thuâ nhà ở bên ngoài, cũng không nhất thiết phải dựa vào sự che chở của nam nhân.

Thương Ly Yên phát hiện mình suy nghĩ mọi việc hết sức ngây thơ.

Khi Lam Huệ Tâm đưa bữa ăn tối cho cô, mà cô đem ý tưởng này nói cho Lam Huệ Tâm nghe thì Lam Huệ Tâm lộ vẻ mặt khổ sở, cô muốn hỏi rõ nguyên nhân, thế nhưng ánh mắt của Lam Huệ Tâm lóe lên, ấp a ấp úng, nói lảng sang chuyện khác.

“Mình còn phải đi kéo đất, bạn từ từ ăn.”

“Bạn không ăn sao?”

“Mình…….”

Chợt, âm thanh của người đàn ông rống lên như sấm đột nhiên vang lên “Lam Huệ Tâm!”

Một người đàn ông đẩy cửa đi vào, Thương Ly Yên cùng Lam Huệ Tâm hai mặt cùng đỏ.

“Tại sao trái cây tôi muốn ăn đều không ngọt? Cô lúc đi mua rốt cuộc có nghiêm túc lựa chọn hay không?"Ngũ Tư Trần vẻ mặt rất đẹp, cá tính kiêu ngạo lại liên tiếp lớn tiếng dọa người.

“Tôi…….Có thể là mấy ngày trước vừa có mưa bão, nên trái cây mới không ngọt.” Lam Huệ Tâm ngăn thân thể mình trước mặt Thương Ly Yên, mục đích là che kín tầm mắt của hắn.

Nhưng nghĩ cũng biết, cơ thể cô gầy yếu của côlàm sao có thể che hết toàn bộ cơ thể cao lớn đầy đặn của Thương Ly Yên?

Ngũ Tư Trần đẩy Lam Huệ Tâm ra, định thần nhìn lại, thấy Thương Ly Yên xinh đẹp rạng ngời, không khỏi sửng sốt.

Không nghĩ tới Lam Huệ Tâm ngang nhiên giấu người ở trong phòng.

Lam Huệ Tâm phát hiện ra tầm mắt hắn dừng lại trên người Thương Ly Yên, đáy lòng không khỏi chua xót.

Vóc dáng của cô kém hơn so với vóc dáng xinh đẹp của Thương Ly Yên, bất kỳ người đàn ông nào đều muốn cô nằm dưới thân mình.

Mặc dù cô hy vọng hắn là người ngoại lệ, nhưng chính mắt nhìn thấy hắn nhìn không chớp mắt Thương Ly Yên, hy vọng của cô trong nháy mắt vỡ vụn thành ngàn mảnh, vạn mảnh, vô số mảnh…….

Ngã Tư Trần nhìn nhìn Thương Ly Yên, trong đầu liền nghi vấn.

Hắn không phải ngàn vạn lần căn dặn cô, không cho phép cô lén giấu người sao? Cô lại dám ăn gan hùm chống lại hắn.

Còn là Tiểu Huệ Tâm đơn thuần ngọt ngào trước mặt hắn.

Xem ra không nên cho hai người ở quá gần nhau.

Ngã Tư Trần trợn mắt nhìn Lam Huệ Tâm một cái, Lam Huệ Tâm tự biết sai không dám nói lý.

“Cô!” Hắn chỉ vào Thương Ly Yên “Lập tức rời đi cho tôi! Chỗ của tôi không hoan nghênh cô.”

“Ngã Tư Trần anh không thể như vậy!” Lam Huệ Tâm lập tức che chở cho Thương Ly Yên “Cô ấy là bạn tốt của tôi, tôi đồng ý với cô ấy, tôi muốn ngủ cùng cô ấy.”

“Đó là chuyện của cô, không liên quan đến tôi.” Hắn nhẹ đáp lại Lam Huệ Tâm “Đây là phòng của tôi, tôi nói không hoan nghênh là không hoan nghênh.”

Thương Ly Yên không nén được tức giận “Tỏ vẻ cái gì? Loại phòng rách nát của anh, tôi với Huệ Tâm không cần.”

Cô đem ba lô đeo lên vai, lôi kéo tay Lam Huệ Tâm “Mình cùng đi.”

“Chờ một chút.” Ngã Tư Trần giữ lấy bả vai Lam Huệ Tâm, nhìn chằm chằm Thương Ly Yên “Một mình cô đi, cô ấy tuyệt đối sẽ không đi cùng cô.”

“Huệ Tâm chúng ta đừng để ý đến hắn.” Thương Ly Yên không tin, đơn giản chỉ muốn đi ra ngoài, mà Lam Huệ Tâm lại đột nhiên bất động, làm cho cô không dám tin “Huệ tâm, bạn không đi cùng mình?”

“Mình…….”


Ngã Tư Trần nói nhỏ bên tai cô mấy câu, Thương Ly Yên thấy mặt của cô đỏ rực lên, trong lòng không hiểu “Hắn đang uy hiếp bạn cái gì? Huệ Tâm không cần để ý hắn.”

Lam Huệ Tâm nhìn vô một chút, khó khan mở miệng “Ly Yên…….Mình…….” Cuối cùng cô quyết định “Bạn không cần lo cho mình, hắn sẽ không làm mình tổn thương.”

“Huệ Tâm” Thương Ly Yên buồn bực.

Đột nhiên Ngã Tư Trần ngay trước mặt Thương Ly Yên trao cho Lam Huệ tâm một nụ hôn nóng bỏng cuồng dã.

Vừa mới bắt đầu Lam Huệ Tâm còn giãy dụa dần dần ý loạn tình mê, sau ôm ngược hắn, trao cho hắn một nụ hôn thật sâu.

Thì ra là…….Bọn họ đã…….

Thương Ly Yên một hồi sắc mặt cay hồng, cô sờ sờ lỗ mũi, đeo ba lô lên lưng, đi ra ngoài.

Xem ra giữa Lam Huệ Tâm và Ngã tư Trần không đơn thuần……

Cô không thể ở lại chỗ này, sẽ quấy rầy bạn họ! Nhưng mà, chẳng lẽ cô muốn ở đầu đường xó chợ sao?

Thương Ly Yên đi trên đường, nhìn bóng đèn neon sáng lấp lánh, bóng đêm cực đẹp, cô lại không có lòng dạ nào thưởng thức.

Xem ra cô nên tìm nhà trọ ngủ qua đêm.

Cô một mình bước đi, ủ rũ cúi đầu.

Đường Ngữ Thi có chồng, Lam Huệ Tâm cũng có bạn, chỉ còn lại một mình cô cô đơn.

Chân cô đi đến mức mệt mỏi tê rần, ngẩng đầu lên nhìn tấm biển quảng cáo rực rỡ muôn màu, cô cảm thấy trước mặt đột nhiên lóe lên.

Kỳ quái!

Cô có thể thấy mặt Tĩnh Phi Phàm rất tức giận, còn gần ngay trước mắt.

Tại sao cô lại nghĩ đến hắn? Thương Ly Yên lắc lắc đầu, nháy mắt mấy cái.

Giống y như người thật. Cô sờ mặt của hắn, lại còn có cả nhiệt độ…….

A! Cô chợt lùi về sau mấy bước, bộ dáng giống như gặp quỷ.

“Thương Ly Yên, cô muốn đi đâu?” Giọng nói của Tĩnh Phi Phàm giống như ma quỷ làm cho cô toàn thân chảy mồ hôi lạnh.

Hắn là thật, không phải cô tưởng tượng.

“Tôi…….Tôi…….” Giọng nói của cô trở nên yếu ớt, ánh mắt không dám nhìn tới hắn, xoay người liền muốn chạy trốn.

TĨnh Phi Phàm tóm lấy tay cô “Đi, về nhà!”

Cách đó không xa, tài xế đang dừng xe ở bên đường đợi hắn.

Cô lại dám trốn nhà! Nều không phải là người giám sát ở bên người cô phát hiện có chút không bình thường lập tức báo cho hắn, chỉ sợ lúc hắn về nhà sẽ không phát hiện kịp.

“Không muốn, tôi không muốn về nhà, đó không phải là nhà của tôi.”

“Là nhà của cô! Cô quên tôi là người giám hộ của cô sao? Cô lại dám trốn khỏi nhà, trở về tôi nhất định sẽ đánh mông cô!” Tĩnh Phi Phàm nhét cô ngồi vào ghế sau, hắn đi theo lên xe, hơn nữa bảo tài xế lái xe.

“Chú dám?” Thương Ly Yên xấu hổ la to.

“Cô có thể đợi xem?” Ánh mắt Tĩnh Phi Phàm trở nên tà mị, bức người.

“Tôi Không muốn, tôi không muốn” Ngoài cửa xe phong cảnh lần lượt hiện ra rồi biến mất, Thương Ly Yên giống như vừa thấy được tự do vừa mới đạt được nhanh chóng biến mất.

“Không cần sự cho phép của cô” Tĩnh Phi Phàm kiên định nói.

Thương Ly Yên nhìn chằm chằm hắn “Chú dám đánh tôi một chút xem, tôi nhất định sẽ hận chú, hận chú…….”

Hắn lạnh lùng nhìn cô, quay xuống nói “Sau khi về nhà cô biết tôi có dám hay không!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui