Người Gây Họa FULL


EDIT: Phương
CHƯƠNG 14: CHUYỆN CŨ VÀ SINH HOẠT
Cổ họng nghẹn ngào không thể phát ra âm thanh, Thiệu Ly khẽ gọi với đôi môi run rẩy, hết lần này đến lần khác, không tiếc sức lực để giãi bày những kí ức đã quên của mình.
Cảm giác bị áp bức đột nhiên biến mất, đôi tay mạnh mẽ trong trí nhớ của ôm chặt lấy vai cậu, giọng nói trầm ấm mà cậu đã nghe thấy vô số lần trong mơ vang lên bên tai.
"Tại sao em lại quên anh? Tại sao..."
"Xin lỗi."
"Người nên nói xin lỗi là anh!"
Thiệu Ly kích động lắc đầu, nắm chặc nắm chặt ống tay áo người kia, "Nếu như không phải em, anh sẽ không bỏ lỡ tang lễ của mẹ anh, sẽ không bị tống vào tù!"
"Nếu như không có em anh mới thực sự vào tù!" Lâm Chiêm Dương nhéo cằm Thiệu Ly ngăn đối phương tiếp tục phát rồ, "Nếu như anh đụng phải người kia, chắc chắn sẽ vào tù, cha anh từ bỏ khởi tố, em có nghe không? Anh không có vào tù! Nhưng khi mọi thứ xong xuôi, anh lại không tìm được em."
Ánh mắt Lâm Chiêu Dương có chút do dự, đột nhiên mất đi vẻ trầm tĩnh ban đầu, "Không ai nói em đang ở đâu, cảnh sát và bác sĩ cũng không chịu nói, chỉ nói trạng thái tinh thần em rất tệ, chuyển viện rồi." Đầu vô lực buông xuống trên bả vai đối phương "Anh lỡ mất em rồi, ngay cả cơ hội nói sự thật đều không có."
"Sự thật?" Từ này làm Thiệu Ly cảm thấy có chút xa lạ, cậu không cảm thấy trong những gì họ trải qua, có điều gì đó cậu không biết sự thật, "Đây là...!Có ý gì?"

"Thật ra em không có tông người."
Đầu Thiệu Lý ong ong như nổ tung, đột nhiên đẩy người dựa vào mình ra, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Sao thế được? Anh nói rõ cho em!"
Thay vì trả lời, hắn giơ điện thoại di động lên trước mặt cậu, màn hình đang phát đoạn video rất quen thuộc, đó là hình ảnh do camera hành trình ghi lại khi cậu đang lái xe một mình trên con đường quê tăm tối.

Thiệu Ly rất rõ ràng chuyện gì sắp xảy ra, hoảng sợ quay đầu, nhưng đầu lại bị người đàn ông ngồi phía sau cố định, buộc mình phải tiếp tục xem.
"Đừng né, nhìn xem."
Con đường dài dằng dặc, ánh đèn mở nhạt, khiến cho con người ta buồn ngủ, rốt cục, trong video xuất hiện một bóng người, mà video cũng dừng lại ngay đoạn va chạm.
Đây có phải là lý do để hối cải? Đây có phải là sự thật của sự lừa dối? Nhìn con lợn nái già trắng nõn xuất hiện trong ánh đèn, Thiệu Ly không biết nên khóc hay nên cười.
"Thì ra, đây là con lợn mà em đã đụng phải từ đầu? Nó cũng là nữa con lợn mà anh bưng vào sáng hôm đó?"
"Đúng vậy, anh bán nữa con để lấy tiền."
"Ha...!Ha ha, ha ha ha ha ha."
Thiệu Ly vén tóc cười ha hả, nước mắt trào ra không ngừng, nguồn gốc của nỗi sợ hãi hành hạ cậu suốt chặng đường chỉ là một con lợn? Nó có vui không? Chẳng buồn cười chút nào, anh chỉ muốn cười vì tức giận.
Nắm đấm tàn nhẫn rơi vào trên người đối phương, Thiệu Ly liều mạng đánh hắn, hơi thở trong lòng dù thế nào cũng không thể phát tiết, "Vậy thẻ nhớ cũng bị anh giấu đi? Tại sao lại nói dối em? Tại sao?" Thấy thú vị khi một tên bị bệnh thần kinh bị một con lợn làm cho phát điên, phải không? Hả? "
"Anh không có ý như thế!" Lâm Chiêm Dương kéo Thiệu Ly vào lòng, ôm chặt lấy cổ tay còn đang vung nắm đấm, "Anh chưa từng nghĩ tới sẽ cười, có lẽ ngay từ đầu, lừa dối chỉ là muốn giữ lấy em."
Thế giới yên lặng.
"Tại sao muốn như vậy..." Nước mắt rốt cuộc không tự chủ được chảy ra, nỗi bất an đè nén nhiều năm đã được trút bỏ, Thiệu Ly nắm lấy cổ áo đối phương không ngừng run rẩy, trầm giọng hỏi: "Anh có biết em sợ hãi như thế nào không?" Anh có biết không......
"Cho nên...!Xin lỗi."
Nụ hôn và cái ôm là liều thuốc hữu hiệu hơn bất kỳ lời nói nào, Thiệu Ly dần dần thả lỏng trước hành động âu yếm vô hạn này, duỗi tay ra ôm lấy đối phương
Họ không biết tình cảm này này bắt đầu từ khi nào, có thể đó không phải 3 ngày sớm chiều ở chung đó, mà là hàng nghìn ngày đêm sau đó, hình thành từ ký ức và tưởng niệm.
Thiệu Lý đã mơ bao lâu, Lâm Chiêu Dương đã tìm kiếm bao lâu rồi? Ở một thành phố lớn như vậy, đổi lại một lần gặp mặt có bao nhiêu lần đi qua?
"Sao anh lại tìm được em?" Thiệu Ly hỏi với giọng như bị bóp nghẹt.

Hơi thở hổn hển, mặt đỏ bốc lên từ vành tai và cổ giống hệt như trong ký ức, tất cả đều đang thôi thúc hắn yêu cầu nhiều hơn.

Lâm Chiêm Dương hít sâu, hơi hơi tỉnh táo lại mới trả lời "Hôm qua anh thấy em ở nhà xuất bạn Đại Lâu, đứng trước mặt em nhưng em không nhận ra anh."
"Sau đó thì sao? Theo dõi em à?"
"Ừm."
"Giống như chó ngửi mùi tìm về nhà." Thiệu Lý cười cắn cằm người kia, "Nhưng vừa rồi anh định giết em."
Lâm Chiêu Dương cắn môi Thiệu Lý như trả đũa, "Nếu em thật sự dám quên anh, anh sẽ giết em và chôn dưới giường của anh."
"Thật đáng sợ."
Đùa giỡn vô ý, nhưng thân thể lại quấn quít lấy nhau như muốn nuốt trọn hơi ấm kia, thân thể buồn ngủ yên tâm dựa vào đối phương, Thiệu Ly thật sự đã ngủ say.

Không cần uống thuốc, vì cậu không còn cô đơn nữa, vì cậu cảm thấy thanh thản, chìm vào giấc ngủ hóa ra chỉ là một điều đơn giản.
Người đàn ông không rõ mặt trên những bức vẽ hiện tại đang ở đây, trong bóng tối, nằm trên giường với đôi mắt ngái ngủ.
Trong bảng phân cảnh cận cảnh, các đầu ngón tay có khớp nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hơi hé mở, các từ được thay thế bằng các ký hiệu bị bóp méo trong hội thoại.

Đôi khi tưởng tượng thú vị hơn trực giác, Thiệu Ly cố tình làm mờ lời thoại, bởi vì cậu không thể diễn tả được cảm xúc này, không bằng để khán giả cảm nhận nó.

Câu chuyện có một cái kết, một cái kết khiến cậu cảm thấy khó tin, cuộc hội ngộ của số phận càng trở nên kịch tính trong ngòi bút.

Hình bóng của nụ hôn được dùng làm phân cảnh cuối cùng để vẽ nên một cái kết viên mãn cho câu chuyện.
Leng keng, tiếng chuông cửa lanh lảnh dễ nghe, Thiệu Ly mang dép lê bước nhanh ra mở cửa, thời gian trôi qua thật nhanh.

Sau khi cầm túi trong tay đối phương, mùi thơm của rau làm căn nhà tràn đầy sức sống.

Dưới ánh mặt trời lặn xuyên qua cửa sổ lọt vào nhà, Thiệu Ly mỉm cười để lại nụ hôn trên má người kia, lời nói ngập tràn ôn nhu.
"Anh đã về."
"Anh đã về.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui