Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính


Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Lãnh Văn Uyên ngẩng đầu ngơ ngác nhìn người trước mắt, Lâm Dung Vi lập tức giơ tay lên thề.
“Thiên Đạo chứng giám, Vi Sinh Huyền Dương tại đây thề: Vạn vật hư vô, duy chỉ có đệ tử Lãnh Văn Uyên của bản tôn, là tồn tại duy nhất trong mắt ta, nhập vào máu, khảm vào xương ta.

Tuy không cử hành gia lễ, nhưng nguyện kết duyên.
Từ đây đồng tâm đồng đức, thầy trò tương kính, vĩnh viễn cá nước thân mật, cộng minh giai lão xin thề.
Nếu có vi phạm, tiên lực tiêu tán, không được chết…”
Lãnh Văn Uyên vội vàng che miệng lại Lâm Dung Vi, hoảng hốt không thôi.
[Ngươi hiện giờ đã là tiên lực tiêu tán, bị nam chính gϊếŧ chết cũng coi như là không được chết tử tế, ký chủ cũng thật giảo hoạt.]
Lâm Dung Vi thoáng qua cảm giác được như ý.
“Sư tôn sao có thể nói ra những lời này!” Lãnh Văn Uyên tự ý bịt miệng Lâm Dung Vi là thất lễ, nhưng lại sợ y thề thốt cái gì làm hắn không tiếp thu được.

Trong lúc nhất thời thu tay không được mà bỏ ra cũng không xong, chỉ có thể nhẹ tay rời đi một chút, nếu vừa nghe thấy không ổn có thể lập tức che lại
“Không tin ta sao?” Ánh mắt Lâm Dung Vi phát lạnh.
“Sư tôn bớt giận, ta không có ý này.” Lãnh Văn Uyên vẻ mặt vô tội, “Chỉ là sư tôn nói quá nặng, ta chịu không nổi.

Trong suy nghĩ của ta, ta là nhỏ, sư tôn là lớn, chẳng sợ ngày sau sư tôn không yêu ta.

Ta cũng chỉ mong sư tôn có thể khỏe mạnh, ta không xứng khiến sư tôn ưng thuận đến mức phải thề độc.”
Lâm Dung Vi trầm mặc một lát, đảo mắt trốn tránh, “Vậy… ngươi muốn như thế nào.”
“Muốn sư tôn hứa……” Lãnh Văn Uyên ôn nhu, “Hứa sẽ bị đệ tử quấn lấy đời đời kiếp kiếp không thể chạy thoát.”

[Tàn nhẫn quá đi! Cái tên lang sói này!] Hệ thống cảm khái.
Lâm Dung Vi lại trầm mặc lần nữa, bị Lãnh Văn Uyên dây dưa đời đời kiếp kiếp? Nam chính sao lại dính người như thế!
“Sư tôn…Trong lòng còn chán ghét đệ tử sao?” Hắn như chó nhỏ rủ đầu, “Đệ tử tự biết có lỗi, tự biết không đáng có được sư tôn.”
Lâm Dung Vi ngứa răng một trận, Lãnh Văn Uyên còn gian xảo hơn cả y.

Nhưng nếu hôm nay y không thề, tâm ma của hắn khó mà giải quyết.
Y âm thầm cắn răng, trên mặt lại là hờ hững, “Vi sư lớn hơn ngươi nhiều, ngươi hiện giờ chỉ tính là mới vào Tiên Vực, chưa thấy hết dung nhan tiên tử nơi đây.

Nếu sau này ngươi chung tình với vị tiên tử nào, ta không muốn ảnh hưởng tới lương duyên của ngươi.”
“Sư tôn loạn ngôn!” Lãnh Văn Uyên suýt nữa dậm chân, “Trong mắt đệ tử chỉ có duy nhất sư tôn, những tiên tử đó đều là phù du, ta chưa bao giờ để vào mắt, tương lai cũng là như thế!”
Lâm Dung Vi ra vẻ hiểu rõ thế sự, khẽ thở dài nhưng không nói gì.
“Sư tôn không tin đệ tử.” Lãnh Văn Uyên nhíu mày, trong mắt đều là chua xót, “Đều do ta nói không giữ lời, không đáng để người tin tưởng.”
Hắn nhìn thẳng vào Lâm Dung Vi, cắn môi như thể hạ quyết tâm, giơ tay lên lớn tiếng lập lời thề, “Thiên đạo chứng giám, ta Lãnh Văn Uyên nếu sau này có gì giấu diếm, không chung thủy với sư tôn.

Ta sẽ vĩnh viễn không được sống yên, cô độc cả đời!”
Thanh âm vang vọng mang theo chân thành mãnh liệt, Lâm Dung Vi nghe mà run sợ.
Lãnh Văn Uyên thả tay xuống, ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn y, rõ ràng đang đợi y đáp lại.
Lâm Dung Vi bất đắc dĩ đành phải mở miệng, tiếp tục lời thề lúc trước, “Nếu vi phạm sẽ bị vĩnh viễn dây dưa với Lãnh Văn Uyên, đời đời không rời.”
Trong lòng y vẫn cảm thấy hơi may mắn, đây là dùng danh nghĩa Vi Sinh Huyền Dương thề, chắc là không tính tới trên đầu y.
Lãnh Văn Uyên cười hớn hở, giống như cuối cùng cũng buông được tảng đá trong lòng, cả người liền thả lỏng.
Lâm Dung Vi muốn đứng dậy, hắn hăng hái giúp y thay y phục, y cũng tùy ý cho hắn giúp.
Lãnh Văn Uyên giúp y thắt đai lưng, dưới lớp áo trong mỏng manh là vết hôn mờ nhạt khiến hắn thất thần.

Khi sửa lại cổ áo, Lãnh Văn Uyên không nhịn được vòng lấy Lâm Dung Vi.


Chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng dùng chóp mũi cọ lên vết đỏ mập mờ.
Y không thấy được phía sau, hắn rất tri kỷ tạo ra một một mặt gương để y thấy được dấu vết hoan ái sau lưng.
Tức thì Lâm Dung Vi lườm hắn, lúc này Lãnh Văn Uyên cởϊ áσ ra, vén tóc lên, phô bày tấm lưng rắn chắc.
Không có gì che lại, từng vệt đỏ dày đặc trên bả vai, có thể thấy rõ ràng lực độ lúc cào vào không nhẹ nhàng gì.
Lâm Dung Vi liền nghiêng mặt đi, bên tai đỏ ửng.
Lãnh Văn Uyên không biết xấu hổ càng tiến tới gần, y sam lỏng lẻo đã bị hắn vứt ra, trên cơ bụng và trước ngực hắn đều có vết tích không kém hơn y là bao.
“Tối hôm qua ta không nhớ được bao nhiêu, chỉ nhớ sư tôn không nói tiếng nào, trên trán đều là mồ hôi.

Ta có làm thế nào cũng chỉ rên một chút, có phải đệ tử hầu hạ người chưa thoải mái không?” Mặt hắn đầy hồn nhiên.
Thế này mà nói không nhớ được nhiều? Lâm Dung Vi mặt già càng đỏ lên, dứt khoát quay người đi.
Lãnh Văn Uyên nhìn sống lưng thẳng tắp kia, lòng càng ngứa ngáy khó nhịn, tựa như thăm dò mà ôm lấy y từ phía sau.
Lâm Dung Vi không chống cự, tùy ý cho hắn thân mật.
Lãnh Văn Uyên liếm liếm môi, trên mặt gian manh cười cười, cúi đầu thổi khí trên cần cổ thiên nga, chọc cho lỗ tai y đỏ như sắp nhỏ máu.
Hắn càng được nước lấn tới, vừa liếc mắt quan sát biểu cảm của Lâm Dung Vi, lại cẩn thận dùng lưỡi liếm tai y, chốc lát ngậm lấy thùy tai đỏ bừng, nhay cắn nhẹ nhàng, khẽ chọc vào rút ra thật ái muội.
Lâm Dung Vi quả thực không chịu được kiểu trêu ghẹo này, né người trừng lấy lệ với hắn, ngược lại chọc cho hắn càng cười đắc ý hơn.
“Sư tôn, ta thật quá may mắn.” Lãnh Văn Uyên dán chặt sau lưng y, lại một phen lời ngon tiếng ngọt dụ cho y suýt không cầm lòng được.
“Sư tôn, người xem.” Lãnh Văn Uyên lấy ra một ống ngọc nhuận cao, vẻ mặt vô tội hít ngửi mấy cái.
“Hình như là mùi hoa, có cả mùi mật nữa.”
Mặt y đỏ tới nóng bừng, nhớ tới hôm qua Lãnh Văn Uyên cứng rắn túm lấy tay y rõ ràng là hố y.
“Ống này hình như hơi mềm…” Hắn bóp ống khiến ngọc cao bắn ra trên tay, mặt đầy trong sáng, “Hay để ta sửa lại một chút?”
“Sư tôn, sao người không nói gì?” Lãnh Văn Uyên cọ càng sát hơn, đơn thuần lại ẩn ý.

Lâm Dung Vi trong lòng lẩm bẩm “Tiểu yêu tinh” một lúc, cuối cùng cũng không dám nói ra khỏi miệng.
“Sư tôn không nói gì, vậy là đồng ý sao?” Lãnh Văn Uyên chớp chớp mắt, đầy ý lấy lòng.
Lâm Dung Vi quay đầu lại, dáng vẻ tiên trưởng thanh cao hoàn toàn không bị tiểu yêu tinh dụ dỗ càng khiến hắn nhiệt tình hơn.
“Sư tôn, hôm nay người ta nóng quá.” Trên người Lãnh Văn Uyên chỉ còn một cái quần mỏng, dường như còn có thể nhìn được bên trong, ống quần nhét trong ủng đen, nửa người trên ở trần để lộ cơ bắp, tóc dài thả sau lưng trông càng quyến rũ dị thường.
“Dù sao trong rừng cũng không có ai, chi bằng ta ra ngoài tìm chút thịt rừng bồi bổ cho sư tôn.”
Còn chưa chờ Lâm Dung Vi đồng ý, hắn đã muốn cứ để trần đi ra.

Y không nhịn được túm lấy thanh bào ném qua cho hắn.
“Tuy trong rừng không có ai nhưng nói không chừng có mấy linh thú đã có linh trí.” Lãnh Văn Uyên tiếp được y phục, hào hứng mặc vào, “Đệ tử hiểu ý sư tôn, ta đã là người của sư tôn, tất nhiên sẽ không để người khác nhìn.”
Trời gần tối Lãnh Văn Uyên mới chuẩn bị xong cơm nước, chú tâm chuẩn bị bày đầy một bàn.

Lâm Dung Vi chịu đựng cơn đau mông ngồi ngay ngắn trước bàn, bỏ đi tính tình chỉ ăn hai ba miếng mà cho Lãnh Văn Uyên đủ mặt mũi.

Ăn xong một bữa cơm, hắn lại an tâm nhiều hơn chút.
Vào ban đêm, cả hai nằm chung một giường, chăm chú nhìn nhau như đôi phu phu tân hôn, nhìn thế nào cũng không đủ.
“Sư tôn, ta lạnh.” Lãnh Văn Uyên đạp chăn của mình xuống đất, lăn vào trong chăn Lâm Dung Vi.
Lâm Dung Vi nhích ra chừa chỗ cho hắn, hai người cùng chăn cùng gối.

Lãnh Văn Uyên chỉ chăm chăm nhìn y, chớp mắt cũng không nỡ.
“Sư tôn, ta… vẫn lạnh lắm.” Hắn hoàn toàn không cần mặt mũi, đôi mắt đen láy đối diện với y.
Lâm Dung Vi hít một hơi, do dự một chút vẫn giơ tay lên choàng qua người đệ tử nhà mình.
Lãnh Văn Uyên cao hứng vô cùng, lại cọ vào ngực y, càng cọ càng xuống dưới, cuối cùng là chui vào trong chăn giày vò tiểu Dung Vi.
Cũng không biết thϊếp đi lúc nào, khi Lâm Dung Vi tỉnh lại đã thấy Lãnh Văn Uyên hơi thở ổn định thoải mái ngủ say bên cạnh.
[Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ thứ mười một: Hóa giải tâm ma của nam chính- hoàn thành! Tiến trình +9%.

Nhắc nhở thân thiện, ác chủng đã bắt đầu ăn mòn nội tạng, xin mau chóng giải quyết!]
Lâm Dung Vi sờ lên ngực, đáy mắt thoáng qua rất nhiều suy nghĩ.
[Nhiều nhất là hai tháng.] Hệ thống cũng bất an, nó còn không biết y đang tính toán làm gì.

Lâm Dung Vi nhìn gương mặt yên bình đang ngủ sát bên, ngơ ngẩn trầm mặc.
Y sờ lên ngực, nơi đó tựa hồ vẫn cảm thấy đau.

Đau do một kiếm xuyên qua, đau do bị người trong lòng vứt bỏ.

Giống như một đoàn kiến rục rịch, từng con từng con một cắn, vừa tê dại vừa đau.
“A…” Lãnh Văn Uyên giơ tay lên sờ lên trán, chậm chạp tỉnh táo lại.
“Sư tôn, người tỉnh rồi?” Lãnh Văn Uyên hôn lên gò má y, cảm thấy không đủ lại hôn lên chóp mũi, trán, cằm, hôn đến thấy đủ.
“Vi sư nằm mộng.” Thần sắc Lâm Dung Vi vô cùng lo lắng.
“Mộng gì? Ở đâu? Chuyện gì? Với ai?” Hắn tỉnh ngủ nhìn y, cảnh giới tiên tôn nếu đã nằm mơ, nhất định là chuyện quan trọng.
Lâm Dung Vi mặt lộ vẻ ưu sầu, “Dạ Mị, Dạ Vực, truyền thừa, Vũ Sùng Hải.”
Lãnh Văn Uyên nghiêm túc suy tư chốc lát, ngẩng đầu hỏi y, “Ý sư tôn muốn như thế nào?”
“Ta muốn ngươi mau chóng tiếp nhận truyền thừa đao phách.” Y nghiêm nghị, “Chậm trễ sinh biến.”
“Nhưng mà…” Lãnh Văn Uyên siết ga trải giường, “Sư tôn, chúng ta đã thanh toán thuê ba ngày.”
Lâm Dung Vi khựng lại, gật đầu từ tốn, “Sau này chúng ta cần rất nhiều thứ, phải cẩn thận hơn.”
Cả hai đưa mắt nhìn nhau, Lãnh Văn Uyên ngoan ngoãn dâng lên ba bốn cái túi càn khôn, “Sư tôn, đây là tài sản của đồ nhi.”
Lâm Dung Vi khẽ thở dài, “Từ sau khi Dật Nhiên đi, ta không thích xử lý tục vật.

Ở Thanh Phong nếu không có Bạch Thành lo liệu, sợ là sớm loạn hết rồi.”
Dật Nhiên, Bạch Thành.
Lãnh Văn Uyên chua lòm nhìn y, bĩu môi không nói câu nào.
Lâm Dung Vi nắm tay hắn dưới chăn, nhẹ giọng dỗ dành, “Hiện tại vi sư chỉ tin một mình ngươi, ngươi có bằng lòng cai quản Thanh Phong giúp ta không?”
Lãnh Văn Uyên không khỏi kinh hỷ, liền nắm chặt tay y, “Sư tôn yên tâm, ta nhất định không phụ sự tin tưởng của người!”
“Nếu mai sau ta không còn ở đây, vậy phiền ngươi trông nom Ngũ Tông Sơn.” Lâm Dung Vi vẫn có chút hoài niệm với Tiên Vực, “Ngũ Tông Sơn là cội nguồn của ta, cần được giữ gìn.”
“Không còn ở đây?” Lãnh Văn Uyên nhạy bén, “Sư tôn muốn đi đâu? Vì sao không đưa ta theo?”
“Chỉ là nói bừa thôi.” Lâm Dung Vi mặt không biến sắc, “Bế quan hay là tu hành bên ngoài, đều không đoán trước được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui