Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính


Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
“Liễu sư tỷ.” Lãnh Văn Uyên thản nhiên hành lễ, không có chút chột dạ nào.
“Hôm đó sau khi chúng ta tỉnh lại thì không thấy các ngươi.” Ấu Nhu cười nhếch mép, “Không biết hai vị đi tìm tài vật ở nơi nào?”
“Nói ra thật xấu hổ.” Lãnh Văn Uyên than nhẹ, “Ta và Dung Song nghe thấy tiếng động nên đi xem thử, không cẩn thận rơi vào hiểm cảnh, vật lộn mấy ngày mới ra được đây.”
Trên người cả hai đều lấm lem không ít bùn đất, nói ra cũng là nửa thật nửa giả.
Đôi mắt Ấu Nhu híp lại, ngoắc ngón tay gọi nam tu giữ cửa tới, “Đã kiểm tra cẩn thận trên người bọn họ chưa?”
“Đã soát qua túi càn khôn.” Nam tu ưỡn ngực tiến tới, lấy linh dược linh thạch vừa lục soát được dâng lên cho nàng.
“Chỉ có những thứ này?” Ấu Nhu cười lạnh hất tay hắn ra, linh dược rơi đầy trên đất.
Vẻ mặt nam tu bối rối, Thiên An Liên Nhạn đứng một bên cũng vô cùng khó xử.
“Lãnh công tử khí vận siêu phàm, phải chăng đưa những thứ rác rưởi này ra để lừa gạt?” Ấu Nhu đi quanh Lãnh Văn Uyên, xét nét từ trên xuống dưới.
“Ta từng nghe nói, thời kỳ Lãnh gia toàn thịnh được coi là phú khả địch quốc.

Hiện tại chỉ còn một mình ngươi, cha mẹ ngươi chết sớm vậy chẳng lẽ không để lại cho ngươi vài thứ sao?” Giọng nàng ta cay nghiệt, rốt cuộc đã xé rách sự giả tạo thường ngày, con ngươi càng xanh tối đi.
Ánh mắt Lãnh Văn Uyên u ám, Dung Song tức giận siết nắm tay.
“Nếu trong túi càn khôn không có gì, ắt hẳn là ở nơi khác.” Ấu Nhu cúi đầu, nhìn chòng chọc vào tay Lãnh Văn Uyên, “Sư phụ ta từng nói, gia chủ Lãnh gia không chỉ có nhẫn trữ vật, trong tay áo còn có cả vũ khí gϊếŧ người vô hình, giơ tay nhấc chân đã có thể đoạt mạng đối thủ, không dính một giọt máu, tao nhã thoáng qua đến mị lực siêu phàm.”
Nàng ta đột nhiên quay đầu, cười gằn với Dung Song, “Chiếc nhẫn không có trên tay ngươi, chẳng lẽ là trên người Dung tiểu công tử?”
Dung Song vô thức lùi về phía sau, siết chặt tay giấu sau lưng.
“Ngoan, đưa tay ra, giao chiếc nhẫn cho ta.” Ấu Nhu tham lam nhìn y, từng bước ép sát.
“Nếu không nghe lời, trước tiên ta sẽ quẹt một đao trên cổ ngươi, sau đó chém đứt tay ngươi, bẻ từng ngón tay ra để lấy nhẫn đó.” Ả liếm liếm môi, ánh xanh trong mắt lập lòe.
Dung Song dừng chân lại, sợ sệt chậm chạp đưa nắm tay từ sau lưng ra.

Lãnh Văn Uyên nhấp môi, nhưng lại không nói một lời.
Dung Song chậm rãi xòe tay trái ra, Ấu Nhu khó nén hưng phấn dán chặt mắt vào từng ngón tay thanh mảnh kia.
Y bặm môi, trong nháy mắt, bàn tay bên phải xòe ra, trở tay giáng một cái tát thật mạnh.
“Chát!” Tiếng động vang dội, tất cả mọi người xung quanh đều rất bất ngờ.
“Cha mẹ của Lãnh đại ca, ngươi cũng có tư cách để nhắc tới sao?” Dung Song vẫy vẫy tay, trong mắt đều là lửa giận, “Từ trước đến giờ ta không đánh nữ nhân, nhưng ta cũng không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào dám có ác ý với người của ta!”
Ấu Nhu ngơ ngác nhìn hai tay trống trơn của y, không đeo bất kỳ trang sức nào.
“Nhẫn trữ vật… Báu vật…” Ả hít thở không thông, ngọn lửa trong mắt như đang nhảy nhót.
“Ấu Nhu, dừng tay lại đi.

Những thứ kia đều là người khác vất vả mới có được…” Liên Nhạn tiến tới, nhẹ giọng khuyên nhủ, “Nếu bọn họ tố cáo với sư phụ ngươi, vậy chúng ta…”
“Cút!” Ấu Nhu nóng nảy quát lên, một chưởng giáng vào Liên Nhạn, Liên Nhạn không phòng bị nên cứ thế bị đánh bay ra, người đập vào thân cây đến hộc máu.
“Ngươi điên rồi!” Thiên An biến sắc cuống cuồng kiểm tra thương thế Liên Nhạn.
“Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy!” Thiên An kinh hãi kêu thành tiếng, “Kinh mạch Liên Nhạn đều bị hủy cả rồi, ngươi chặt đứt tiên đồ của nàng!”
“Tiên đồ?” Ấu Nhu cười lạnh, “Con đường phi thăng mở ra chỉ dành cho ta, các ngươi là cái thá gì!”
Chấp niệm của ả từ mãnh liệt biến thành điên cuồng.

Dung Song đánh mắt với Lãnh Văn Uyên, hắn ra dấu gọi y lại, y nhanh chóng len lén trốn ra sau lưng hắn.
“Lãnh đại ca, ta đánh không lại nàng, nhờ ngươi cả đó.” Dung Song đắc chí có thừa nhưng lại không có chí khí.
“Ngươi cứ trốn sau ta.” Lãnh Văn Uyên tập trung linh lực, sợi tơ trong suốt quanh ngón tay nhẹ nhàng trượt ra ngoài.
“Ấu Nhu, ngươi muốn làm gì ?” Thiên An trơ mắt nhìn Ấu Nhu sải bước tới, ánh mắt hung ác.
“Ngươi từng đoạt lấy cơ duyên của ta, ngươi có nhớ không?” Ả nhếch mép, giọng nói như tới từ nơi xa xăm, chậm rãi giơ tay lên, “Hôm nay, chính là lúc ngươi phải trả lại!”
Thiên An thét chói tai, vội vàng muốn tránh nhưng Ấu Nhu đã vọt tới với tốc độ kinh người.
“Đừng mà!”

Thiên An hét thảm, xung quanh không còn bất kì tiếng động nào.
Dung Song thò đầu ra nhìn thử, nàng sợ hãi ngồi bệt dưới đất, sắc mặt tái mét, máu bắn lên khắp người, chính là máu của Ấu Nhu.
Lãnh Văn Uyên thản nhiên thu hồi sợi tơ chăng trên thân cây về, mặt không cảm xúc.
Nửa người ả đã bị sợi tơ trong suốt cắt qua, nội tạng và máu xổ ra đầy đất, Thiên An khϊếp sợ trực tiếp ngất đi.
Dung Song chậm rãi lùi về, Lãnh Văn Uyên vốn đã chăng sợi tơ trước mặt Ấu Nhu, ả phát điên nên không nhìn ra được sợi tơ đoạt mệnh, cứ thế mà nhào tới, đem vứt cả mạng mình.
Mùi máu tanh bay tới, Dung Song nhăn mũi, bình tĩnh ổn định tinh thần xong mới tiến đến gần Lãnh Văn Uyên.
“Đừng tới đây!” Hắn giơ tay ngăn y từ xa, sắc mặt nghiêm trọng.
Chuyện gì xảy ra?
Dung Song nhìn quanh, chỉ thấy từ miệng và khắp người Ấu Nhu có những thứ li ti đỏ đặc như máu bay lên, quấn chặt lấy Lãnh Văn Uyên.
Dung Song biết thứ này, thông thường do trưởng bối hoặc sư phụ ban cho.

Nếu tiểu bối bị gϊếŧ hại thì nó sẽ quấn lấy thân thể hung thủ, khiến cho trưởng bối có thể tìm ra để trả thù.
Sắc mặt y lập tức trở nên khó coi.
Lời trưởng lão Thiên Sơn vẫn còn văng vẳng bên tai, kẻ gϊếŧ hại đồng môn sẽ bị phế bỏ tu vi, đuổi khỏi Thiên Sơn.
Y cắn răng, không nghe Lãnh Văn Uyên cảnh cáo, vội vàng chạy tới chắn trước người hắn.
“Ta vốn là phế vật, cho dù có đuổi ra khỏi Thiên Sơn, phế bỏ tu vi cũng không quan trọng!” Dung Song ôm chặt lấy Lãnh Văn Uyên, muốn để những sợi tơ máu kia bám lên người y.
Lãnh Văn Uyên cười chịu thua, cúi đầu cụng trán với Dung Song, “Song Nhi ngốc, việc ta đã làm tất nhiên không sợ phải gánh chịu cái gọi là hậu quả.

Nếu liên lụy tới ngươi, ta mới không thể an lòng.”
Lãnh Văn Uyên vừa nói vừa ném sợi tơ vào máu Ấu Nhu, trong nháy mắt sợi máu đã thấm vào hết, không có chút kháng cự.
Dung Song mất mát cúi đầu, nếu chuyện đã vậy, e rằng sau này Lãnh Văn Uyên khó mà trở về Thiên Sơn.

“Song Nhi, nghe ta nói.” Hắn kéo y qua một bên, tiện tay tạo một kết giới chắn âm.
“Ra bí cảnh rồi, ngươi vào nội môn phải ngoan ngoãn tu hành.

Tuy ta ở bên ngoài nhưng sẽ thường xuyên đến thăm ngươi.” Lãnh Văn Uyên thấy Dung Song mặt đầy ưu thương, hắn thả mấy sợi tơ từ tay ra.
“Ngươi có biết đây là gì không?”
Dung Song ủ rũ trả lời, “Ngươi từng nói dưới địa đạo rồi, hình như là Đoạn Tình Tơ.”
“Đúng vậy.” Lãnh Văn Uyên nhẹ nhàng xoa đầu y, “Đây là vật từ Tiên Vực, là tiên khí cực phẩm.

Tuy hiện tại chỉ còn lại một nửa nhưng vẫn uy lực vô cùng.”
“Tiên khí?” Dung Song kinh ngạc chớp mắt, nghe nói chỉ có người ở Tiên Vực mới có thể dùng tiên khí, sao lại xuất hiện ở hạ giới?
“Không sai, vết thương do Đoạn Tình Tơ gây ra, nhất định phải dùng Chân Huyết Đan mới có thể cứu được.

Đút cho ngươi là viên cuối cùng của Lãnh gia, thậm chí là của toàn bộ hạ giới.”
Dung Song đau lòng sờ bụng, “Lúc ấy sao ta không nếm kỹ một chút.”
Lãnh Văn Uyên như nhớ tới việc gì, sắc mặt ửng đỏ, “Sau này ta có thể học cách chế ra viên khác, ngươi không cần phải lo lại bị ngộ thương nữa.”
“Vả lại, bất kể thế nào ta cũng phải đi Vạn Huyết Nhai một lần, đó là nơi cha mẹ và nô bộc nhà ta vùi thân.

Trước kia tu vi ta thấp, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hiện giờ ta đã có khả năng bảo vệ bản thân, tất nhiên sẽ muốn tới đó, ta muốn xây dựng mộ phần cho họ, bày tỏ với linh hồn người đã khuất.”
Dung Song liên tục gật đầu, không khỏi đau lòng nắm tay Lãnh Văn Uyên.
“Nếu chúng ta muốn kết đạo lữ, cần phải bái linh vị tổ tiên.” Hắn nhẹ nhàng nắm lại tay y, “Chờ sắp xếp ổn thỏa, ta sẽ đưa ngươi đi bái kiến.”
Dung Song vô thức vuốt lại đạo bào, không khỏi cảm thấy hơi gấp gáp khi gặp mặt cha mẹ chồng.
Lãnh Văn Uyên thở dài một tiếng, dắt y tới lối ra, “Ngươi đi trước đi, không cần chờ ta.”
“Chờ một chút!” Dung Song đảo đảo trong miệng, không bao lâu liền lộ ra chiếc nhẫn trên lưỡi.
Lãnh Văn Uyên cạn lời nhìn y, y lấy nhẫn ra, lau lau trên vạt áo, như trút được gánh nặng đặt nhẫn vào tay hắn.

“Không cần chê nước bọt của ta, ta mới ăn mứt mơ, có vị chua ngọt.” Dung Song hơi xấu hổ, tình huống lúc đó khẩn cấp nên chỉ có thể giấu nhẫn dưới lưỡi, chỉ bị vướng khi nói chuyện chút thôi.
“Sao ta chê được?” Lãnh Văn Uyên dịu dàng cúi xuống hôn lên môi y, thân mật nồng nàn.
Một cái hôn kéo dài rất lâu, hai người đều không muốn dừng lại.

Khi vừa môi vừa tách ra, khóe mắt Dung Song đã đỏ hoe.
“Bên ngoài nhiều mỹ nhân, ngươi phải bảo vệ mình thật tốt, không được cho người khác đụng vào.” Y vẫn nhớ loại tiểu thuyết này là gì.
“Nhất định chỉ có mình ngươi.” Lãnh Văn Uyên vuốt tóc y, “Ta không ở bên, ngươi phải tự chăm sóc mình.

Tối ngủ đừng đạp chăn, ít tranh chấp với kẻ ngu, nghe lời huynh trưởng…”
Càng nói càng không dừng được, Dung Song ôm Lãnh Văn Uyên thật chặt, hắn nhẹ nhàng xoa vai y, “Mau đi đi, huynh trưởng ngươi hẳn đang nóng lòng chờ bên ngoài rồi.”
Dung Song đỏ mắt, càng ôm chặt hơn, Lãnh Văn Uyên than nhẹ một tiếng, đành phải nhẫn tâm đẩy y ra, “Thủ hạ Ấu Nhu đều chạy ra cả rồi, nếu ngươi còn không đi là không vào được nội môn!”
Dung Song cắn răng buông tay ra, lại hung hăng túm lấy cổ áo hắn, “Phải thường xuyên đến thăm ta, biết chưa? Nếu ngươi không tới hoặc dám liếc mắt đưa tình với mỹ nhân khác, đừng tưởng ta không dám thiến ngươi!”
Lãnh Văn Uyên bật cười, ánh mắt ái muội vài phần, “Vậy ta tới ngươi có chịu dùng phù dung tinh không?”
Dung Song mặt đỏ đến tận mang tai, vùng vằng mở miệng, “Dùng!”
Ý cười Lãnh Văn Uyên không giảm, lại quấn quýt hôn y một lúc, liền đẩy y về phía cửa ra.
Hắn nhẹ nhàng chạm tay lên môi, đúng thật là vừa chua vừa ngọt, mùi vị này đủ để hắn nhớ thật lâu.
Thiên An sau lưng rốt cuộc đã tỉnh lại, thấy thảm trạng của Ấu Nhu, sắc mặt lại tái nhợt đi.
“Là do linh hỏa kia! Từ sau khi Ấu Nhu hấp thu nó liền trở nên kỳ quái hung bạo!” Nàng nhìn Lãnh Văn Uyên, uất hận trách tội, “Ngươi cố ý, ngươi biết linh hỏa kia khác thường, ngăn không cho Dung công tử hấp thu! Cố tình để Ấu Nhu nhận lấy!”
“Lòng tham như rắn nuốt voi.” Sắc mặt Lãnh Văn Uyên lạnh lùng, “Nếu không phải nàng quá tham lam, sao có thể rơi vào kết cục như thế này?”
“Ngươi thì tốt đẹp lắm chắc?” Thiên An giễu cợt bật cười, “Ta đều nghe được, rằng ngươi chỉ là tên tạp vụ ở ngoại môn, còn muốn chấm mút Dung tiểu thiếu gia.

Bây giờ hắn đã vào nội môn, ngày sau thăng tiên thành thánh.

Còn ngươi, ngươi phải lẩn trốn trưởng bối Ấu Nhu mỗi ngày, cuối cùng thành thứ sâu bọ trong cống!”
Lãnh Văn Uyên thờ ơ không thèm để ý tới, cúi đầu dịu dàng hôn lên chiếc nhẫn trên ngón tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui