Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
“Ta đồng ý, ta đồng ý!” Dung Song chạy đến bên người Lãnh Văn Uyên, hăng hái chủ động làm sai vặt, “Ta cẩn thận nghĩ lại, tuy nói hôm qua ta có ý tốt, nhưng đúng là có chút xúc phạm Lãnh công tử.”
Dung Song ngẩng đầu, vô cùng thành khẩn nhìn Lãnh Văn Uyên, “Lãnh công tử hãy cho ta một cơ hội, để chúng ta giải quyết mọi chuyện trong hòa bình.”
Hắn nhìn về phía ông lão, ông ấy kéo Dung Song qua, quan sát trên dưới một phen, cười hiền hòa, “Nhìn qua đã thấy có tướng thành tiên, sau này có thể phi thăng! Đến lúc đó lên Tiên Vực, làm bạn với Văn Uyên cũng được.”
Dung Song ánh mắt sáng lên, vui sướng nhìn Lãnh Văn Uyên.
Lãnh Văn Uyên trầm ngâm chốc lát, hướng về phía Dung Thành thi lễ, “Hổ thẹn.”
Dung Thành liền hồi lễ, “Làm phiền Lãnh huynh rồi.”
Dung Thành cực kỳ tín nhiệm nhân phẩm của Lãnh Văn Uyên, sau khi bỏ lại Dung Song liền một mình về Thiên Sơn.
Dung Song nhớ tới cảm giác sau khi thăng cấp tối hôm qua, tự giác đến gần Lãnh Văn Uyên.
“Lãnh công tử muốn ta làm chuyện gì? Xin cứ việc phân phó.”
Hắn yên lặng không nói, ông lão tiến lên, hiền hòa vỗ vỗ sau ót Dung Song, “Nét chữ nết người, chữ ngươi viết, nhất định là tùy tiện.
Không lên được mặt bàn, chi bằng bưng trà rót nước, bóp vai đấm lưng cho Lãnh tiểu tử.”
Lãnh Văn Uyên cau mày với lão, lão lại cười đến híp mắt như hồ ly trộm được gà.
“Không thành vấn đề!” Tinh thần Dung Song rất tốt, chuẩn bị đẩy Lãnh Văn Uyên vào trong thư phòng, “Lãnh công tử chép sách, ta mài mực rót nước cho ngươi.”
Lãnh Văn Uyên như là không thích đụng chạm với người khác, ngay tức thì nghiêng người qua một bên, hai tay Dung Song bị hụt, y lảo đảo một cái.
Chờ đứng vững lại, chỉ thấy Lãnh Văn Uyên đã bước vào thư phòng, chỉ để lại cho y bóng lưng cao ngất.
Dung Song theo sát, ngoan ngoãn làm thư đồng cho hắn, không ồn không nháo.
Lãnh Văn Uyên chép sách, Dung Song liền ở một bên xem, mực không mài, trà không châm, vốn định bóp vai nhưng lại bị Lãnh Văn Uyên lạnh mặt cự tuyệt.
Tuy nói là chịu đánh chịu mắng tùy ý, thực ra thì Lãnh Văn Uyên đối xử với y cũng rất khách khí.
Mấy ngày qua, việc nặng cũng không để y động tay vào.
Sự khách khí của Lãnh Văn Uyên luôn mang theo lạnh nhạt.
Điều duy nhất có thể khiến sắc mặt hắn hòa hoãn hơn chính là vị sư tỷ kia.
Tên là Liễu Nguyệt Thiền, cả người mặc y phục hồng phấn, dáng vẻ rất xinh xắn.
Giờ Mão mỗi ngày, Dung Song đều đến trước cổng ngoại môn, sau khi xem Lãnh Văn Uyên quét dọn sơn môn xong, cả hai sẽ cùng xuống núi, Lãnh Văn Uyên chép sách, Dung Song hầu hạ.
Hắn chép liên tục không nghỉ tới giờ Dậu, lao động gần mười tiếng mới có thể đổi lấy một túi linh thạch bị bể kỳ quái từ ông lão.
Tới lúc này, hắn mới đi mua một chút đồ ăn, thứ lương khô năm văn tiền ba cái chính là thức ăn mỗi ngày của hắn.
Dung Song mua một cái ăn thử, vừa cứng vừa khô, nghĩ đến chuyện Lãnh Văn Uyên mỗi ngày đều phải ăn cái này, y cũng cố gắng uống nước nuốt xuống.
Lãnh Văn Uyên mang ba cái lương khô lên núi, Dung Song đi theo phía sau.
Sau khi lên núi, hắn lại phải quét sơn môn một lần nữa mới có thể trở về chỗ ở.
Viện môn hắn ở cũng xập xệ không khá hơn phòng của y bao nhiêu.
Dung Song muốn cùng vào trong, Lãnh Văn Uyên nhanh chóng đóng cửa, thiếu chút nữa đập phải mũi y.
Y cũng chỉ có thể sờ mũi một cái, ngoan ngoãn trở về chỗ ở tu luyện.
Có lẽ được hưởng ké hào quang nam chính, tu vi Dung Song một ngày vượt ngàn dặm, không tới nửa tháng lại có điềm muốn đột phá.
Việc này khiến cho thiện cảm của y với nam chính tăng lên rất nhiều.
Chịu khó hiếu học, nghiêm khắc với bản thân.
Tuy thân ở nghịch cảnh nhưng không mắc kẹt trong đó, ngược lại có chí tiến thủ.
Kiểu người như vậy, tuy nhìn qua lạnh nhạt không thích giao tiếp, thật ra thì rất trọng tình trọng nghĩa.
Nếu có thể đi theo, tuyệt đối không chịu thiệt.
Dung Song ôm tâm tư đi theo Lãnh Văn Uyên, càng dính lấy hắn như keo con chó, kề cận không buông.
Lãnh Văn Uyên cũng không tỏ thái độ, chịu đựng sự quấn lấy của y, nên làm cái gì thì làm cái đó, không bị quấy nhiễu chút nào.
Cứ như vậy nửa tháng, Lãnh Văn Uyên ở thư quán chép sách, Dung Song ngồi một bên tràn trề hứng thú nhìn sườn mặt Lãnh Văn Uyên, suy nghĩ ngày sau đi theo hắn, được ăn sung uống sướng, tiếu ngạo tu chân giới, liền vui vẻ không thôi.
Lãnh Văn Uyên cầm bút lưu loát, dường như tâm tĩnh như nước.
“Tiểu Lãnh, tới đây một chút!” Ông lão gọi xa xa.
Lãnh Văn Uyên lập tức gác bút, đứng dậy đi gặp lão.
Dung Song không đi theo, thấy hắn vừa ra khỏi cửa, y liền chạy đến bên bàn, xem chữ viết của hắn.
Đúng là lòng người như chữ, lòng ngay, nét bút rồng bay phượng múa.
*
Ông lão sau khi gọi Lãnh Văn Uyên vào phòng, lấy ra một túi càn khôn giao cho hắn.
“Bảo bối của lão phu, bị ngươi cầm gần hết rồi.
Đây là những gì còn sót lại, đủ để ngươi đột phá kim đan, đến cảnh giới nguyên anh.” Lão già vuốt râu thở dài, “Thể chất ngươi đặc biệt, nhất định phải hết sức cẩn thận.
Nếu bị bọn lão quỷ đại thừa độ kiếp kia biết được, chắc chắn sẽ đem ngươi đi rút gân lột da.”
Lãnh Văn Uyên im lặng gật đầu, ánh mắt rơi vào túi càn khôn trong tay.
“Tiểu tử Dung gia kia, tâm tư quả thực đơn thuần, căn bản không giống người tu chân như chúng ta.
Nhưng lão phu thấy y có tiên duyên cực cao, có lẽ là một đại năng chuyển thế, nếu ngươi gần gũi chút, nhất định có ích.”
Ông lão nhìn chằm chằm người đang trầm tư đối diện, chợt đến gần Lãnh Văn Uyên, dùng cùi chỏ huých hắn, trêu chọc, “Mấy ngày gần đây ngươi chép sách cũng sai không ít, đừng nói là… bị vật nhỏ kia câu hồn rồi?”
Lãnh Văn Uyên đen mặt, “Tuyệt không có chuyện này.”
“Lão phu đùa một chút, ngươi giãy nảy cái gì.” Lão phủi phủi người Lãnh Văn Uyên, nụ cười trên mặt không giảm, “Nghe nói cha mẹ ngươi đã sớm định hôn sự cho ngươi, nhưng đối phương lại là tiên tử ở Tiên Vực, tiểu tử ngươi chắc là chỉ nghĩ đến tiên nữ kia thôi?”
Lãnh Văn Uyên yên lặng không nói, trong mắt lướt qua một tia đau đớn.
“Được rồi, đi đi, nhớ chép xong sách ngày hôm nay.
Lão phu không còn đồ gì ngươi muốn nữa, nên đi đâu thì đi, sau này đừng tới tìm lão, lão thấy phiền chết được.” Ông lão khoát tay, lười biếng nằm trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lãnh Văn Uyên nhìn lão già, cung kính khom người thi lễ một lúc mới rời đi.
*
Dung Song chấm nước trà bắt chước nét chữ của Lãnh Văn Uyên trên bàn, hắn đột nhiên đẩy cửa đi vào, Dung Song không khỏi giật mình, hệt như đang làm chuyện xấu xa gì.
Lãnh Văn Uyên đạm nhiên như thường, bước tới ngồi vào bàn, tiếp tục chép sách.
Dung Song thấy hắn không có ý trách tội mình, chớp mắt một cái, càng lớn gan lại gần.
“Lãnh công tử?” Dung Song nhỏ giọng gọi.
Bút lông trong tay Lãnh Văn Uyên ngừng một lát, dứt khoát để bút qua một bên, ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn y.
“Ngươi- ngươi có mệt hay không?” Dung Song ấp úng mở miệng.
“Không mệt.” Không ngờ Lãnh Văn Uyên lại trả lời y.
Dung Song thầm kích động, một tháng chung sống này quả nhiên có tác dụng!
“Ngươi- ngươi mỗi ngày đều tốn nhiều thời gian chép sách như vậy, sẽ trễ nải tu luyện…” Dung Song nhỏ giọng mở lời.
“Vậy phải làm sao?” Lãnh Văn Uyên nhìn thẳng Dung Song, ánh mắt không né tránh chút nào.
Vậy phải làm sao? Lãnh Văn Uyên hỏi gãi đúng chỗ ngứa, Lãnh gia đã suy bại, cha mẹ Lãnh Văn Uyên không biết tung tích, bằng hữu ngày xưa nay tan đàn xẻ nghé.
Lãnh Văn Uyên cũng từng là công tử nhà giàu, xác định không muốn hạ mình đi làm mấy việc tay chân như vậy.
Đối với vấn đề này, Dung Song không suy nghĩ gì thêm, mở miệng liền nói, “Ta nuôi ngươi.”
Lời này vừa nói ra, cả hai đều sửng sốt một chút, Dung Song kịp phản ứng, tức khắc xua tay lia lịa, “Không không không, ý ta là, ta cho ngươi mượn.
Sau này ngươi có thì trả.”
Lãnh Văn Uyên trầm mặc, chỉ rủ mắt tiếp tục chép sách.
Vẻ kiêu căng của Dung Song nhất thời ủ rũ hơn nửa.
Lãnh Văn Uyên dù gì cũng là công tử Lãnh gia, người sinh ra trong gia thế như vậy, sao có thể để người khác cho hắn mượn linh thạch như bố thí?
Sắc trời tối đen, sau khi Lãnh Văn Uyên chép xong sách, cất sách vở gọn gàng, lại quét dọn thư phòng một lần, mới cùng Dung Song đi ra ngoài mua lương khô.
Đến trước cửa ngoại môn kia, y lẳng lặng nhìn hắn cẩn thận quét sân xong, cũng không dám lại theo vào chỗ ở hắn, cúi đầu rời đi.
Ngày tiếp theo Dung Song tới trễ chút, dựa theo tình huống trước kia, Lãnh Văn Uyên nhất định không đợi y, một mình xuống núi.
Dung Song liền không tới ngoại môn, trực tiếp chạy xuống núi, mệt tới mức đầu đầy mồ hôi.
Ông lão híp mắt nhìn y bước vào thư phòng, sau đó mặt đầy mờ mịt đi ra.
“Lão gia gia, Lãnh Văn Uyên đi đâu rồi?” Dung Song tiến tới bên lão, trong mắt lộ ra nóng nảy.
“Tiểu Lãnh à..” Lão cố ý kéo dài giọng, để y gấp hơn, “Hắn ấy à, không làm nữa.”
“Không làm?” Dung Song trợn tròn mắt, cảm giác hô hấp cũng sắp cứng lại.
“Đúng vậy.” Ông thản nhiên đáp lại, “Tiểu tử này gần đây chép sai nhiều quá, lão phu còn cần hắn chép làm gì nữa?”
“Vậy- vậy…” Mặt y đỏ lên, nghĩ đến chuyện mình ở đây một tháng, quấy rầy tới Lãnh Văn Uyên, không nghĩ tới lại làm hại hắn mất việc.
“Đều là lỗi ta.” Dung Song siết chặt nắm tay, áy náy bộc lộ qua lời nói, “Ta đi tìm hắn!”
Ông lão nhìn bóng lưng vội vã rời đi, không khỏi bật cười.
Dung Song lần nữa chạy lên núi, tốc độ lần này so với lúc xuống núi còn nhanh hơn.
Khi đến cổng ngoại môn, y đã thở hồng hộc, mồ hôi nhỏ bên tóc mai.
Dung Song thấy không có ai trước cổng, liền chạy tới chỗ ở của Lãnh Văn Uyên.
Vừa mới tới trước viện, chỉ nghe tiếng rốp rốp bé xíu, y thò đầu nhìn vào, hóa ra là Lãnh Văn Uyên đang nghiền lương khô mua dưới núi hôm qua.
Lãnh Văn Uyên nghe được tiếng động, ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Dung Song mặt đầy tò mò, tiến đến nhìn kỹ.
Lãnh Văn Uyên không trả lời y, tiếp tục đốt lửa dưới đáy nồi, sau đó bỏ vụn lương khô vào rang, mùi thơm nhanh chóng bốc lên.
Dung Song vốn tưởng rằng Lãnh Văn Uyên muốn ăn lương khô kiểu mới, không nghĩ tới hắn lại bỏ chỗ lương khô này vào một bọc nhỏ, không nói một lời liền đi ra ngoài, hướng đi tới một khu rừng rậm.
Dung Song càng tò mò hơn, theo sát Lãnh Văn Uyên, thấy hắn lấy vụn lương khô xào rải trên đất, sau đó nhảy lên chạc cây.
Y cũng theo hắn lên cây, y vừa tới gần hắn, hắn liền đổi qua cành khác, Dung Song không từ bỏ ý định nhảy theo, Lãnh Văn Uyên tiếp tục đổi.
Mắt thấy hắn càng nhảy càng cao, tính ra cành cây cũng càng nhỏ hơn, y do dự một chút, vẫn cắn răng leo lên.
Lần này Lãnh Văn Uyên không đổi chỗ nữa, chỉ là cành cây này hơi ngắn, hai người chen nhau quá gần, cánh tay gần như kề sát nhau, quay đầu liền có thể cảm thấy hô hấp của đối phương.
“Cục cục cục.” Dưới tàng cây có tiếng gà kêu, Dung Song cúi đầu, liền thấy chỗ lương khô kia dẫn dụ tới hai con gà rừng.
Dung Song cứng cả họng, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lãnh Văn Uyên.
Thấy hắn làm mọi việc quen tay như vậy, nhất định là thói quen.
Trước y không biết chân tướng, còn cố gắng nuốt chỗ lương khô dụ gà kia trước mặt hắn.
Dung Song nhất thời tâm tình phức tạp, còn chưa biết nói gì, chỉ thấy chỉ thấy Lãnh Văn Uyên bứt hai lá cây kẹp giữa ngón tay, cổ tay phát lực vút một cái, lá cây bay ra giống như mũi tên, trong nháy mắt bắn trúng gà.
Y không nhịn được thán phục một tiếng, cơ thể khẽ động, chợt cảm thấy hụt mông, “răng rắc” một tiếng, cành cây gãy vô cùng dứt khoát.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Đại Gia: Ta nuôi ngươi.
Lãnh Lọ Lem: Được, không thành vấn đề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...