Lưu Tiến sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới chuyện chính mình bị âm khí nhập thể.
Con không đợi Lưu Tiến đặt câu hỏi, Triệu Bích Long liền cất cao giọng nói: “
Tri chu dệt võng đấu thiên quân, bắt lại đôi cánh của ong kia.
May có gió to thổi phá võng, thoát ly tai nạn lại tiêu dao.
Kiếp nạn này mặc dù cửu tử nhất sinh, có thể chính là lại bị một cái khác kiếp số ảnh hưởng, ngược lại phá rồi sau đó lập, không phải quẻ hạ!"
Lưu Tiến cẩn thận suy ngẫm lời Triệu Bích Long, thầm nghĩ, có lẽ nào chính mình có thể gặp dữ hóa lành?
"Đáng tiếc a đáng tiếc, đều là mệnh số a!" Triệu Bích Long thở dài một cái, mở miệng nói: "Như vậy, nhìn ngươi cùng bần đạo hữu duyên, bần đạo liền miễn phí tặng ngươi một phương pháp phá giải."
Lưu Tiến nghi hoặc nói: "Đạo trưởng không phải nói ta sẽ gặp dữ hóa lành sao?"
Triệu Bích Long nhíu mày một cái, thầm nghĩ chính mình có nói qua như vậy sao? Hắn ho khan hai tiếng: “Nhiều một tầng bảo hộ có gì mà không làm chứ?”
Lưu Tiến ngẫm nghĩ, hình như cũng có chút đạo lý! Vội hỏi phương pháp phá giải như thế nào.
Triệu Bích Long cười nói: “Bần đạo có một vật, là cơ duyên xảo hợp có được, chỉ cần một lượng bạc, là có thể …”
Lưu Tiến không biết nói gì, cái này đâu phải miễn phí tặng đâu?
Nghe thấy muốn đòi tiền, Lưu Tiến liền không chờ hắn nói xong, rất nhanh xoay người chạy đi như chạy nạn vậy.
Triệu Bích Long trương ra một bộ mặt sầu khổ, lẩm bẩm: “Đầu năm nay, người rất thông minh, không dễ lừa a!”
Nói xong liền nhặt lên đồng tiền mà Lưu Tiến vừa đặt xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Lưu Tiến vòng vo ở thành Giang Ninh một vòng lớn, cuối cùng ở phía bắc cũng tìm được một hộ hảo tâm giúp đỡ
Đó là một người tiều phu, cũng không bán đồ ăn.
Nhưng hắn thấy Lưu Tiến đáng thương, liền đem thức ăn cất trữ trong nhà bán cho hắn một ít.
Đồng thời, qua miệng người tiều phu, Lưu Tiến còn biết được chân tướng chuyện ma quái trong thành Giang Ninh.
Nguyên lai ở thành đông, có một gia đình khi đi đốn củi ở trên núi, phát hiện một cái động lớn, sâu không thấy đáy.
Người nọ từ nhỏ lá gan đã lớn, liền vào động tìm hiểu, kết quả là phát hiện một ngôi cổ mộ có niên đại rất xa xưa.
Ngôi mộ kia có quy mô rất lớn, thường với những ngôi mộ có quy mô như vậy đều có trọng bảo, vì thế người kia liền nổi long tham.
Hắn về nhà kêu gọi cô dì chú bác, tất cả thân thích họ hàng đến.
Người mang cuốc xẻng, kẻ mang đao kiếm, vội vàng tiến vào trong mộ tìm bảo khố.
Nhưng làm sao biết được tới khi đi ra thì chỉ còn lại một người và một cái xác, mà người nọ sau khi đi ra không bao lâu liền phát điên.
Không bao lâu sau liền có tin đồn về chuyện ma quái truyền ra.
Quan phủ cũng đã phái người dập tắt tin đồn nhưng mà một đám người này đi thì đều phát điên rồi, sợ tới mức về sau cũng không ai dám lại gần người nhà kia nữa.
Trở lại quán trọ, Lưu Tiến liền thuật lại tình huống ở đâu cho lão Trương.
Trương lão đầu trầm ngâm nửa ngày rồi nói: “Loại đồ vật như mộ mà nói, niên đại càng lâu càng nguy hiểm.
Người nọ có lẽ đụng phải sát khí ở trong mộ nên mới điên rồi.”
Lưu Tiến nghi hoặc hỏi: “Sát khí và âm khí có gì khác nhau?”
Trương lão đầu không để ý liền nói: “Sát khí có thể ảnh hưởng trực tiếp đến thần trí con người, khó có thể ức chế.
Mà âm khí nhập thể thì chỉ cần có phương pháp điều trị thích đáng đều không có gì đáng lo.”
“Tốt lắm, ngươi đi phòng giữ thi trông chừng thi thể, nhớ lấy, đừng tới quá gần, ngươi nếu là bị âm khí ăn mòn, phá hủy lão nhân ta nhiều năm bồi dưỡng như vậy, đừng trách ta mang ngươi đuổi đi.”
“Ít hôm nữa chúng ta sẽ khởi hành, nắm chặt thời gian đi hoàn tất công việc lần này.”.
Truyện Trọng Sinh
Lưu Tiến biến sắc, lời nói đến miệng rồi lại cứng rắn đem nuốt trở lại.
Giờ mão.
Một hồi tiếng đập cửa dồn dập vang lên, Lưu Tiến mơ mơ màng màng mở to mắt, sắc trời bên ngoài cửa sổ vẫn tối đen.
Tiếng đập cửa vẫn như trước từ dưới lầu truyền đến.
Lưu Tiến đẩy cửa phòng, gặp chủ quán đang chậm rì rì đi lên trước mở cửa.
Lưu Tiến cảm thấy chủ quán này giống như cái xác không hồn vậy, cái cặp mắt hõm sâu cùng gương mặt xám đen như thể có thể chết đi bất cứ lúc nào.
Lưu Tiến cười ngây ngốc, đến lúc đó, quán trọ này sẽ có thêm một thi thể, dù sao ở lại nhà của chính mình cũng có chút thư thái.
“Lục tiên sinh, xin người rủ lòng thương, tiếp nhận cỗ thi thể kia đi, nếu còn giày vò tiếp như vậy, thành Giang Ninh này thì xong đời.”
“Lão huynh, không phải ta vô tình, thi thể đó có vấn đề, người cũng có vấn đề, cái kia theo thi thể và người trở lại cũng có vấn đề.
Ta không phải đạo sĩ, không có năng lực giải quyết, ngươi đi mời cao nhân khác đi!”
Lưu Tiến nghe cuộc đối thoại đó, hiểu được bọn họ đang nói về cái gia đình đi vào cổ mộ kia.
Thi thể và người có vấn đề thì Lưu Tiến hiểu được, nhưng mà cái theo bọn hắn trở về thì lại là cái gì?
Lưu Tiến muốn đi hỏi Trương lão đầu, nhưng khi hắn quay đầu thì phát hiện Trương lão đầu đã đứng bên cạnh từ khi nào.
Lưu Tiến đang muốn mở miệng hỏi, Trương lão đầu lại lắc lắc đầu.
Tiếng bước chân của hai người làm cho chủ quán chú ý.
Chủ quán vội vàng mở miệng hô: “Tiên sinh xin dừng bước.”
Trương lão đầu ngừng lại, chủ quán liền chậm rì rì đi lên, đi tới trước mặt lão Trương.
Khi đi qua trước người Lưu Tiến, hắn rõ ràng cảm nhận được một cỗ âm hàn.
“Tiên sinh, trong thành này có một cỗ thi thể, không biết tiên sinh có thể đem nó dẫn tới quán trọ này.” Chủ quán mở miệng nói.
Trương lão đầu dò hỏi: “Thi thể như thế nào?”
Chủ quán đắng chát nói: “Oán thi, cùng với vợ chồng sát!”
Trương lão đầu sắc mặt ngưng trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...