Người Đuổi Thi

“Văn Văn à, tên khốn này đã chết rồi, ngươi cũng buông bỏ hận thù, đi đầu thai sớm thôi!”

Nữ sát Văn Văn làm như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục cào cấu bụng của Vương Chí Huy.

“Văn Văn, ngươi cho dù không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho đứa nhỏ chứ!”

Hai vợ chồng già tiếp tục khuyên bảo.

Nhưng cũng không thẻ khuyên nàng dừng tay, ngược lại một cỗ sát khí tụ lại trên người hai lão, đem hai người đánh bay.

May mà lúc trước Lưu Hồng đã dán bùa lên hai người, lúc này mới khiến hai lão nhân không bị thương tổn gì.

Nàng nhanh chóng tiến lên, dùng âm khí nhẹ nhàng đỡ được hai người, nếu không, cho dù không bị sát khí ăn mòn thì cũng bị đạp cho xây xẩm mặt mày.

Nhưng có điều, ngay cả Lưu Hồng cũng không nhận ra, nàng đang dần có chút ỷ lại vào sức mạnh của âm khí, cái cảm giác không gì không thể làm này khiến nàng mặc nhiên cho đó là năng lực của bản thân.

Mà lúc này ở trong phòng, Văn Văn đã đem bụng của Vương Chí Huy đục ra một cái hố lớn, sau đó nàng bay trở lại quan tài đem con mình bế lên, tiếp đó lại đến bên người Vương Chí Huy.

Chỉ thấy nàng đem đứa bé nhét vào trong bụng Vương Chí Huy.

Lưu Hồng biến sắc, cái này là muốn nuôi quỷ a!

Nữ nhân này điên rồi à?


Nàng vội tiến lên quát: “Ngươi điên rồi? Làm như vậy, con của ngươi vĩnh viễn không thể đầu thai, mãi mãi là một con quỷ, cuối cùng còn bị đạo sĩ tiêu diệt.”

Văn Văn hướng về Lưu Hồng hét lên một tiếng, mơ hồ có thể nghe ra là “có thể sống” mấy chữ.

Lưu Hồng đột nhiên nghĩ tới, Văn Văn này vốn không phải bà đồng, thần quái linh tinh gì nếu không cũng không bị Vương Chí Huy bắt nạt thành ra như vậy.

Nhưng phương pháp nuôi quỷ này nàng làm thế nào mà biết được.

Chính mình cũng là được Trương lão đầu nói cho mới có thể biết được.

Vậy ra có cao nhân đang đứng sau nữ nhân này gây chuyện.

Làm như vậy có lẽ cũng không phải người tốt.

Lưu Hồng từ trong túi lấy ra ống trúc, đem nước tiểu đồng tử tù bên trong hắt về phía Văn Văn.

Dính vào nước tiểu đồng tử, nữ sát như là bị đốt cháy, trên người bốc khói, nàng hét lên đánh về phía Lưu Hồng.

Lưu Hồng lại lấy ra một nắm đậu đỏ ném về phía nàng.

Nữ sát đang muốn bay lên trần nhà lại phát hiện có hai luồng hắc khí đang nắm lấy chân nàng, đem nàng kéo xuống dưới.

Đứng ở một bên chờ sẵn Lưu Hồng, cầm một chiếc bút chu sa, ở vào lúc nữ sát bị kéo xuống, hướng về trán nàng chấm vào.

Tiếp đó, từ sau lưng Lưu Hồng toát ra mấy luồng âm khí, đem tay chân nữ sát giữ thật chặt.

Đột nhiên vào lúc này, Lưu Hồng cảm thấy trái tim quặn đau, tiếp đó lục phủ ngũ tạng như lộn nhào trong cơ thể.

Âm khí đang trói buộc nữ sát trong nháy mắt liền tan biến, nữ sát thoát khỏi trói buộc liền nắm ngay lấy cổ Lưu Hồng.

Sát khí không ngừng tràn vào trong cơ thể Lưu Hồng muốn ăn mòn cơ thể nàng nhưng đều bị luồng âm khí hỗn loạn ngăn cản bên ngoài.

Lưu Hồng cảm giác không thể thở nổi.

Mặt nàng bị nghẹn đã đỏ bừng, khó khăn mà hô lên: “Hoàng Thuân!”

Con chồn vàng từ trên nóc nhà nhảy xuống, nhưng mà không hề làm gì cả, sắc mặt tỏ vẻ hứng thù mà nhìn một màn trước mắt.

Nó thề rằng nhận Lưu Hồng làm chủ nhân, nhưng cũng không có nói là phải bảo vệ nàng a! Huống hồ chính cô ta cũng không hề mở miệng sai nó làm gì.


Lưu Hồng cắn mồi, nén đau tách ra một luồng âm khí, âm khí liền hoá thân thành nàng đứng trước mặt Hoàng Thuân.

Hoàng Thuân bùm một tiếng đặt mông ngồi xuống đất.

“Đại tiên đừng nóng vội! Ta lập tức nghĩ cách giúp ngài!”

Hoàng Thuân ngượng ngùng mở miệng.

Chỉ thấy cặp mắt gian manh của nó đảo quanh, sau đó nhanh chóng đi tới bên người Vương Chí Huy, dùng móng vuốt đem đứa bé trong bụng Vương Chí Huy lấy ra, giơ lên cao nói.

“Hắc hắc! Con đàn bà ngu xuẩn, con ngươi rơi ra nè!”

Nữ sát liền phản ứng lại nó, rít lên một tiếng, buông Lưu Hồng ra rồi đánh về phía Hoàng Thuân.

Thấy vậy, nó sợ tới mức vội vàng đem xác đứa bé ném về phía Lưu Hồng.

Lưu Hồng bắt được cái xác, trên người nó ngoài máu tươi chảy ròng ròng còn có màu đen của mấy thứ dơ bẩn trong người Vương Chí Huy làm nàng cảm thấy thật buồn nôn.

Nhưng mà nàng lúc này rất yếu, thấy nữ sát lại đuổi về phía mình, nàng vooitj vàng ném cái xác về phía Hoàng Thuân.

“Cút ngay!” con chồn thấy xác bay về phía mình liền không nói nhiều mà một cước đá nó bay trở lại.

Chỉ có điều, không biết là đạo hạnh của nó cao hay là do thân thể của cái xác quá yếu ớt, thế mà nó lại đá bay cái đầu của đứa bé ra ngoài. Thành ra lúc này, thân thể của nó thì ở đây mà đầu thì lại ở bên cạnh Lưu Hồng.

Khung cảnh bỗng chốc im lặng, im lặng tới mức hít thở không thông.

Lưu Hồng há hốc mồm ngạc nhiên, thật muốn quỳ xuống lạy Hoàng Thuân một cái, ánh mắt vứt cho nó một cái lườm cháy mặt.


Một bên khác, nữ sát hận thật không thể rút gân lột da nó, Hoàng Thuân ngượng ngùng mở miệng nói: “Không … không sao a. Để ta may lại xác cho con ngài, lại trang điểm đàng hoàng, được hoàng tiên như ta chúc phúc, không cần kiêng kỵ gì nữa!”

Nữ sát lúc này kêu thảm một tiếng, cũng không thèm quan tâm đứa con, lập tức hướng về phía Hoàng Thuân đánh tới, muốn đem nó bầm thây vạn đoạn!

Hoàng Thuân sợ tới mức hét lên, may mà thân hình của nó nhỏ nhắn linh hoạt, tại trong phòng này nó có thể linh hoạt trốn tránh sự đuổi giết của nữ sát.

“Hoàng Thuân, đem nó dẫn ra bên ngoài, cách xa thị trấn!” Lưu Hồng hô lên.

“Không được a! Ra ngoài khoảng trống ta liền toi đời, ta không chạy kịp nàng ta đâu!” Hoàng Thuân vừa chạy vừa thở hồng hộc nói.

Lưu Hồng nóng nảy quát lên: “Ngu ngốc, dẫn nàng chạy vào rừng!”

Hoàng Thuân chợt bừng tỉnh.

Đúng vậy, trong rừng chính là địa bàn của mình.

Nó chỉ hơi không chú ý một chút, nữ sát đã đuổi đến sát bên, hướng về đầu nó chụp xuống.

Hoàng Thuân sợ tới mức ôm đầu cúi xuống, nhưng mà cái mông đang chổng lên vẫn là dính một chưởng.

“Ôi bà cô tổ của ta, lão yêu bà! Đàn bà đúng là không nói đạo lý mà!”

Hoàng Thuân kêu thảm, nhảy ra ngoài cửa sổ: “Con đàn bà thối, ngươi chờ đó cho ta, có ngày ta sẽ đem thân thể ngươi đốt trụi … lão yêu bà!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui