Người Dưng Chung Nhà
Sau đó thì tôi bị ăn thịt.
Nhưng hôm nay phong cách ăn uống của họ rất khác.
Dường như tôi cảm nhận nụ hôn anh trên da thịt tôi luôn được lặp đi lặp lại theo một quy luật.
Mà quy luật gì thì tôi chẳng biết.
Chỉ biết hôm nay họ hôn dai nhách và cũng hành tôi mỏi nhừ.
Dù mệt nhưng tôi vẫn không quên việc ai đó thiếu nợ mình.
Vừa thở hổn hển vừa tra hỏi:
– Rồi bao giờ anh xin lỗi em.
– Anh xin lỗi em rồi đấy thôi.
– Anh đừng tưởng em say rồi muốn nói gì thì nói.
Giờ em tỉnh táo lại rồi.
Đừng hòng lừa em.
– Anh không có lừa.
Được rồi vậy để anh làm lại?
Tôi đang đợi mấy lời êm tai thì đột nhiên người đó lật người tôi nằm sấp lại.
Hôn lên tấm lưng trần của tôi.
– Anh làm gì đấy?
Cái tên này, tôi bảo họ xin lỗi tôi.
Chứ có bảo anh làm tiếp chuyện kia đâu.
– Em có cảm nhận được gì chưa?
Ngoài nhột ra, tôi đâu còn cảm nhận được gì nữa chứ.
Tôi ảo não đáp:
– Không! Em không cảm thấy gì hết á.
– Vậy để anh đổi tư thế.
Tên đó lại ôm tôi đặt ngửa ra, hôn từ ngực xuống bụng.
Tôi lúc này muốn phát điên với tên này rồi nên quát:
– Anh làm cái quái gì thế hả? Dừng lại ngay.
Nhột em.
– Thế là em vẫn không hiểu gì à?
– Hiểu gì là hiểu gì?
– Anh viết hai chữ đó lên người em đấy.
Trời ơi! Tôi muốn suy sụp tình thần với người ta luôn ấy.
Sao anh lại nghĩ được cái trò dị hợm như thế này cơ chứ.
– Sao anh lại nghĩ ra cách này thế?
– Thì thành tâm mà.
Làm xoàng đâu có được.Nên anh dùng môi viết hai từ kia trên người em đủ 100 lần rồi đấy.
Thành tâm cái gì.
Có mà lợi dụng cơ hội chiếm tiện nghi của tôi thì có.
Đúng là lời xin lỗi của sắc lang nó khác hoàn toàn với người bình thường.
Người ta chỉ tốn 2 giây để nói còn họ tốn mấy tiếng đồng hồ để viết chữ ấy lên người của tôi.
Kể từ đó về sau, tôi chẳng còn dám nói ai đó xin lỗi mình nữa.
Vì mỗi lần xin lỗi, anh nhất định sẽ làm cách này.
Và hậu quả là người tôi chằng chịt những dấu hôn.
Sau một đêm bị rút kiện sức, tôi len lén quay về phòng.
Cứ tưởng mới 5 giờ sáng thì Na chưa tỉnh.
Nhưng không ngờ về đến phòng đã thấy con bé lù lù từ nhà vệ sinh đi ra.
– Chị Vy mới từ phòng anh Khiêm về ạ?
Bị bé nói trúng tim đen như thế tôi thoáng chút ngại ngùng.
Ậm ừ trả lời:
– Ừ! Na làm gì mà dậy sớm vậy em?
– Đầu tuần sau em đi học rồi mà.
Nên hôm nay em phải xếp đồ về quê.
– Ơ! Thế hả? Vậy mà chị không biết? Còn chưa kịp dẫn Na đi đâu cả.
Tôi chỉ nói vậy thôi nhưng biết có lẽ Khiêm đã đưa em ấy đi rất nhiều chỗ rồi.
Kiểu như vẫn cố tỏ ra chẳng biết những ngày qua khiêm bên Na.
Có lẽ hôm qua con bé cũng đã biết rõ mối quan hệ của chúng tôi.
Bằng chứng là hôm nay em ấy chắc chắn tôi ở bên phòng anh trở về.
Một kẻ ngốc cũng biết, ở chung một chỗ như vậy thì chắc hẳn không thể trong sáng được.
Tôi sợ Na cảm thấy ngại vì những ngày qua đã ở giữa chúng tôi.
Nên cách tốt nhất là giả ngốc.
Chỉ là chả ngờ con bé lại nói:
– Không sao ạ! Anh Hoàng đưa em đi hết cả rồi ạ.
Lần sau, anh Khiêm với chị Vy đưa em đi ăn là được.
– Em nói gì cơ?
– Đấy! Rõ ràng chị biết anh Khiêm đưa em đi mà chị còn giả vờ không biết.
Chị yên tâm.
Dù em thích anh ấy là sự thật.
Nhưng ngày từ đầu, anh đã nói rất rõ ràng với em rồi.
Em chưa từng dù là vô tình cũng chưa từng ở giữa hai người đâu.
Chị đừng lo cho em.
Một cô bé 18 tuổi nhưng Na lại rất hiểu chuyện, trưởng thành hơn cái tuổi.
Tôi xót xa gọi:
– Na à!
– Cả tuần nay, chỉ có ngày đầu tiên là anh đưa em ra ngoài gặp riêng thôi.
Nhưng cũng chỉ ra quán nước nói về chuyện gia đình gán ghép.
Anh nói em còn nhỏ, sau này sẽ có người hợp với em còn nói anh có người thương rồi.
Những ngày sau đó, anh toàn đem em đến công ty giao cho anh Hoàng rồi lại lọ mọ trong phòng một mình.
Còn chưa ra tết mà đã có kẻ vùi đầu trong công việc.
Tôi biết đầu năm thì làm gì nhiều việc đến mức như vậy.
Chẳng qua là có kẻ vừa muốn chọc tức tôi lại vừa không muốn làm tổn thương người khác.
Thật may là tên đó còn biết suy nghĩ.
Có lẽ trong nhà chỉ có mình tôi do buồn tình nên không biết Na về còn lại ai cũng biết cả.
Mẹ Ngọc còn dậy sớm nấu bữa sáng và chuẩn bị ít đồ ăn vặt cho con bé lúc lên xe.
Dùng xong bữa sáng, tôi và Khiêm đưa em ấy ra bến xe.
Đứng trước xe, Na ôm chầm lấy tôi, thì thầm:
– Bao giờ anh chị cưới phải cho em làm phù dâu đó.
Tôi gật đầu, trong lòng vẫn còn ngại việc làm hỏng mộng tưởng tình đầu của em nên nói:
– Xin lỗi Na.
Con bé nở một nụ cười tươi tắn đáp tôi:
– Đừng xin lỗi em.
Em ổn chị.
Em chỉ thích anh Khiêm thôi chứ không yêu.
Anh ấy chẳng qua nằm trong danh sách crush của em thôi.
Trong đó còn có mấy cái tên tiếng tăm hơn nhiều: Yoo Seung Ho, Yoon Shi Yoon, Hwang In Yeop, Kim Young Kwang hay Issac, Noo Phước Thịnh, Sơn Tùng, em cũng rất thích.
Quay lại nhìn người đang đứng cách chúng tôi vài bước chân, nhiên tôi không nhịn được mà phì cười.
Cứ tưởng anh là kim cương đen quý hiếm giữa đại dương.
Ai ngờ chỉ là hạt cát giữa sa mạc.
Tiễn Na lên xe, trên đường về.
Kẻ nào đó vẫn thắc mắc nụ cười khó hiểu của tôi ban nãy nên gặng hỏi:
– Em và Na nói xấu gì anh hay sao mà anh thấy hai người cười nham nhở thế.
Tôi tựa đầu vào cửa ô tô, làm bộ bí hiểm:
– Chuyện của con gái.
Anh không hiểu được đâu.
Sau đó mắt người ấy tò mò như thế nào, tôi từ từ ngủ thiếp đi.
Hôm qua tôi còn mệt lắm.
Không phải hôm nay phải đứa Na ra bến xe thì tôi đã nằm dài trên giường ngủ bù rồi.
Lúc tôi tỉnh lại đã thấy mình ngủ ngon lành trên giường.
Nhìn đồng hồ, chết thật đã gần đến giờ cơm trưa của gia đình.
Tôi vội đi xuống nhà, tính phụ mẹ nhưng lúc xuống bếp đã thấy bà dọn ra hết rồi.
Tôi rối rít đi đến:
– Con xin lỗi mẹ.
– Không sao! Cái này mẹ làm được.
Thật ra tôi phải cảm ơn Trinh rất nhiều.
Vì có sự xuất hiện và những rắc rối mà cô ta tạo ra mà giờ mẹ con tôi mới được tình cảm như thế này.
Dù dì đây cũng là bữa cơm riêng tư đầu tiên của nhà tôi sau khi việc của tôi và anh bị bại lộ.
Dù biết mọi chuyện không tồi tệ như những gì trước đây tôi tự dọa bản thân nhưng cũng chẳng tránh khỏi hồi hộp.
Khiêm gắp cho tôi rất nhiều đồ ăn, dường như anh suy nghĩ trong tôi và đang dùng hành động nhỏ nhặt này động viên tôi.
– Vy này!
– Dạ!
Dù chuẩn bị tâm lý khá kỹ lưỡng nhưng khi ba Minh gọi, tôi vẫn bất giác giật mình.
Ba Minh vờ như không nhận ra sự lúng túng của tôi, tiếp tục vấn đề:
– Về việc tối qua con nói.
Ba mẹ đã bàn với nhau rồi.
Vài ngày nữa mẹ sẽ đi xem ngày rồi bắt thằng Khiêm chịu trách nhiệm với con.
Tôi trợn tròn mắt sửng sốt.
Đúng là đi một ly sai một dặm rồi.
Trời ơi! Giờ tôi hối hận muốn khóc.
Sao lại say xỉn rồi nói mấy câu đại loại chịu trách nhiệm nọ kia chứ.
Yêu thì có đấy nhưng thật lòng tôi vẫn chưa nghĩ đến việc sẽ lấy chồng sớm như thế.
Để cứu vớt tình thế, tôi vội bảo:
– Không cần đâu ạ.
Con say nên nói linh tinh.
Con không cần anh chịu trách nhiệm với con đâu.
Ba Minh nghe tôi nói thế tưởng có kẻ gây sức ép với tôi nên bênh vực:
– Nó mà không chịu trách nhiệm với con.
Ba sẽ đánh gãy chân nó.
Thế đấy, vì sợ người yêu trở thành một tên tàn phế nên tôi sắp phải đi lấy chồng.
Khi tôi chia sẻ thông tin này với đồng nghiệp.
Ai cùng ồ lên.
Anh Hải còn phán:
– Cái Vy đúng là yêu phải dân công nghệ.
Tốc độ cứ như mạng 5g ấy.
Sau đó Tuyết và chị Nhung lại xúm lại chỉ trích tôi.
Bảo tôi lố bịch, vài ngày trước còn mắng mỏ người ta xối đầu.
Vậy mà giờ lại sắp cưới đến nơi.
Ngay cả tôi cũng thấy quan hệ chúng tôi quá nhanh.
Lúc trước thì ì ạch 10 vẫn như người dưng.
Vậy mà dính nhau một cái là đã sắp về chung một nhà.
À không! Khái niệm này không đúng với chúng tôi.
Phải nói là về chung một giường.
Kể từ khi gia đình chấp thuận.
Cả hai không còn trong cuộc tình bóng tối nữa mà đã mạnh dạn công khai.
Thấm chí, kẻ đó còn chi tiền để người ta đem chúng tôi lên trang bìa.
Rồi mở luôn một xưởng bánh kẹo chỉ để sản xuất loại kẹo có tên Khiêm Vy, bao bì là hình hai đứa.
Thế nên bây giờ ngay cả trẻ con lên ba cũng biết Vy là gì của Khiêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...