Các tinh linh bắt đầu vây quanh cậu nhiều hơn làm Khương Đồng có chút bối rối chưa hiểu vấn đề gì. Bỗng có một vòng hào quanh đỏ rực từ trên trời giáng xuống khiến các tinh linh hoảng sợ chạy về phía pháp sư của chúng. Lion cảm nhận được nguyên tố hỏa cũng nhanh xuất hiện bảo vệ Khương Đồng. Chỉ là vầng sáng ấy chưa chạm đến Khương Đồng đã tan biến. Nhìn tinh linh xuất hiện trước mắt, hình dáng là một thiếu niên như cậu, mái tóc xoăn đỏ mềm mại bay bay, hỏa ấn đỏ rực mà đẹp đẽ trên trán làm Lion cuối đầu. Không ai khác là Lucas
“Lucas?!” – Khương Đồng vỗ đầu Lion bảo cậu ra đằng sau.
“Mang thần ấn của điện hạ rêu rao bên ngoài là không tốt đâu đấy!” – Lucas đến gần bên tai Khương Đồng nhắc nhở. Lúc này cậu mới nhớ ra bản thân đã một tuần không dùng thuốc che dấu mùi Alivera đã cho cậu.
Nhẹ giọng cám ơn, Khương Đồng uống một viên, bối rối vô cùng. Hèn gì lúc xuất viện các bạn của cậu cứ bảo thấy ai đó đang nhìn. Bạn của Khương Đồng lúc này cũng ngơ ngác nhìn tinh linh hệ hỏa cao quý kia đang nói chuyện với bạn mình. Tất cả mọi người ở đây đều biết Lucas, cậu là tinh linh hệ hỏa mạnh nhất, cũng là tinh linh của gia tộc Bách gia có thế lực tại quân đội hoàng gia. Bách Trì, Bách Nhiên cũng đã tới chỗ của Lucas và Khương Đồng.
“Lại gặp nhau rồi, La Đồng” – Bách Trì lên tiếng
Giải tán mọi người, Bách Trì mời Khương Đồng uống trà. Trà ở đây cũng rất thơm nhưng lại không bằng trà của Alivera. Lucas cũng bất mãn nhìn ba người uống trà, không hề e ngại mà dựa vào Khương Đồng, hỏi cậu có trà sen vàng nghìn cánh không.
“Tí nữa sẽ cho cậu một ít, chỉ một ít thôi đấy!” – Khương Đồng rất được các tinh linh yêu quý, tinh linh ở Bolia cũng rất hay làm nũng với cậu. Dù biết tuổi đời của Lucas còn gấp mấy lần so với tinh linh ở Bolia, nhưng trong mắt Khương Đồng, Lucas cũng giống một đứa nhỏ đầy sức mạnh mà thôi.
“Em rất có duyên với hỏa tinh linh nhỉ?” – Bách Nhiên lên tiếng. Khương Đồng giờ mới biết Bách Nhiên là chú út của Bách Trì.
“Cũng được ạ” – Khương Đồng cười đáp. Đổi lại một ánh nhìn hết sức vi diệu của Lucas
“Tối hôm đó, em không thấy có gì bất thường ở Hoa Viễn Sơn thật à?” – Bách Nhiên đổi chủ đề
“Khi đi vào núi em đã ngất rồi nên cũng không rõ ạ” – Khương Đồng lắc đầu trả lời, bình tĩnh vô cùng.
“Có một sự kiện lạ ngày hôm đó, tinh linh của cậu có đột nhiên biến mất không?” – Bách Trì lên tiếng hỏi
“Lúc tôi bước chân vào núi, Lion vẫn ở bên cạnh tôi, sau đó thì tôi tỉnh lại ở bệnh viện, nhóc ấy vẫn ở bên cạnh. Hôm đó mọi người phát hiện sự kiện gì lạ trên núi sao?” – Khương Đồng muốn xác nhận
Bách Trì lắc đầu, thực tế không ai phát hiện được điều gì cả. Hơn nữa kết giới ở Hoa Viễn Sơn đã có từ lâu, căn bản pháp sư không thể lên núi được.
“Chiều nay em có muốn tham gia thi đấu không?” – Bách Nhiên nhấp ngụm trà rồi hỏi Khương Đồng.
Chiều nay sẽ có một trận đấu giao hữu giữa các học viên của các tinh cầu. Mỗi viện đều có học viên đăng kí tham dự. Khương Đồng mới xuất viện, anh cũng không hy vọng cậu sẽ tham gia. Tuy nhiên, anh vẫn biết cậu là một pháp sư khá đặc biệt. Chỉ dựa vào khả năng có thể trò chuyện cùng tinh linh bị câm lúc nãy. Khả năng sử dụng chú thuật của cậu ấy ở một bậc khác hẳn các học viên khác ở học viện. Là học viện đứng đầu trong các tinh cầu, Bách Nhiên cũng cần phải để mặt mũi cho học viện. Nhưng năm gần đây, họ không có quá nhiều học viên xuất sắc.
“Cơ thể em hiện tại chỉ mới khôi phục, vã lại vẫn nên để các anh chị tiền bối thể hiện vẫn hơn ạ” – Khương Đồng khéo léo từ chối, nhưng những điều cậu nói đều là sự thật. Dù đã nghỉ ngơi một tuần ở viện, Khương Đồng vẫn cảm nhận được bản thân chưa hoàn toàn hồi phục.
Bách Nhiên cũng không nói thêm, sau khi cùng ăn trưa và tạm biệt hai người. Khương Đồng quay trở lại tìm bạn mình ở đấu trường của học viện. Mễ Lạc thấy cậu đến đã nhanh vẫy tay kéo cậu vào chỗ ngồi giữ sẳn. Phòng bọn họ có một người đăng kí thi là Minh Duệ. Dù không có tinh linh thì cậu ấy cũng là một học viên giỏi của Phong viện.
“Cậu quen với thượng tướng Bách Trì hả?” – tính tò mò của Mễ Lạc trỗi dậy
“Vô tình gặp được anh ta trên tàu đến Olad thôi. Cậu và Mục Thần không đăng kí thi sao?” – Khương Đồng đồng rồi hỏi thêm
“Tôi mà đăng kí thi mà sẽ bị đánh tơi tả cho coi, A Thần thì lười, chứ cậu ấy cũng khá giỏi đó” – Mễ Lạc toe toét cười giải thích
Trận đấu đã bắt đầu. Pháp sư được quyền chọn người để đấu nhóm 3 người. Học viện tinh cầu Rakirac có vẻ có nhiều ưu thế trong năm nay. Đây là một tinh cầu cũng khá gần Bolia, tuy rằng nguồn tài nguyên không nhiều như Olad, nhưng lại là nơi có khá nhiều pháp sư dũng mãnh. Trong gần 100 năm trở lại đây, học viên Rakirac đã có rất nhiều học viên tốt nghiệp xuất sắc và gia nhập vào quân đội. Nghe nói, họ có một giáo viên vô cùng tài giỏi, được xem là thiên tài khi đã sáng chế ra một lại vũ khí vô cùng mạnh mẽ có tính năng phòng vệ vô cùng mạnh. Nhưng đến nay vị giáo viên này cũng không bán bản thiết kế hay nguyên liệu làm vũ khí này cho bất cứ nơi nào cả, bao gồm cả hoàng gia và hiệp hội nghiên cứu tinh linh dù đã nhận được lời mời khá nhiều lần.
Đã đến trận đấu của Minh Duệ, Khương Đồng thấy cậu ấy cùng đội với hai pháp sư khác, một hệ hỏa, một hệ lôi. Cũng xem như khá mạnh. Đối thủ của họ là 3 pháp sư của học viện Rakirac hệ hỏa, băng và quang. Tổ hợp này có vẻ không mạnh như đội của Minh Duệ nhưng thực tế lại không phải như vậy.
Mở đầu trận, Minh Duệ đã thi triển chú thuật hệ phong trung giai cấp 1, cơn lốc di chuyển đánh mạnh vào trung tâm đội hình của đối thủ. Hai thành viên còn lại cũng lần lượt dùng hỏa và lôi công kích các phía. Khán đài chỉ nhìn thấy dao động năng lượng mạnh mẽ cùng bụi bay mù mịt, cũng không biết đối thủ sẽ tổn thương như thế nào. Nhưng khá bất nhờ rằng khi bụi đất tan đi, ba pháp sư của đối thủ vững vàng trong vòng kết giới bảo hộ. Quy định của trận đấu không bắt buột các pháp sư chỉ sử dụng chú thuật, họ có thể sử dụng tinh linh, thậm chí các là các trang bị bảo hộ và chiến đấu.
Quả nhiên, chỉ 20 phút sau, cả ba người đội Minh Duệ đều đang cạn dần ma năng, nhưng đối thủ vẫn an toàn mà không mảy may một vết thương. Kết thúc trận đấu bằng một trận băng hỏa song kích, học viện Olad thua trận này. Minh Duệ và 2 pháp sư còn lại cũng được đưa vào phòng y tế chữa trị. Nhóm Khương Đồng cũng rời khỏi khán đài đi tìm Minh Duệ. Nhìn vết thương chồng chất trên người Minh Duệ, Khương Đồng nhăn mặt. Chỉ nghe thầy Mặc – chủ quản viện chữa trị cảm thán.
“Quả nhiên là vũ khí được chế tạo bởi người đó, e rằng các cậu phải nằm viện khá lâu đó”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...