Mười một giời rưỡi khuya, khu vực dân cư vùng ngoại ô thành phố Cardiff xuất hiện hiện tượng mất điện phạm vi lớn, nguyên nhân không rõ.
Thấy bóng đèn trên đỉnh đầu phụt tắt, Diệp Văn Hiên hài lòng rút tay khỏi ổ điện, thổi thổi làn khói nhẹ trên đầu ngón tay, động tác nhẹ nhàng mà thong thả đi tới cạnh cửa, một tay mở khóa, hé ra một khe hở.
Có người mở cửa đi ra ngoài kiểm tra tình huống, Diệp Văn Hiên nghe thấy đám nam nhân lớn tiếng phàn nàn, ở phía xa xa tụm lại xem mạch điện, có vài người đi thẳng xuống lầu, phỏng chừng là tìm chủ khách sạn.
Trong bóng tối có vài tia sáng xẹt qua, không biết là ai mở đèn pin, hành lang nhất thời chen chúc chật cứng, xem ra người tới nơi này phần lớn đều là cú đêm.
Diệp Văn Hiên đẩy cửa ra một chút, phát hiện phòng kế bên vẫn không có động tĩnh, tựa hồ không hề có người bên trong.
Anh trai ngoại quốc ở phòng đối diện cũng đi ra, dùng di động chiếu sáng một chút thì phát hiện cậu đứng ở sau cửa, giật mình tới mức suýt chút nữa đã hét to.
"Oh my god, suýt chút nữa là tôi bị cậu hù chết rồi đấy!" Anh trai ngoại quốc đi tới, một tay ôm ngực thở dốc một hồi, sau đó đưa di động rọi vào phòng Diệp Văn Hiên: "Phòng cậu cũng mất điện à? Aiz, tôi đoán là điện nguyên khu này tiêu rồi, vừa nãy tôi thấy mấy tòa nhà đối diện cũng tắt ngúm hết rồi." Nói một hồi, anh ta chuyển sang nhìn Diệp Văn Hiên, sau đó lẳng lặng lùi về sau một bước, run rẩy nói: "ách... sao, sao cậu cứ luôn nhắm mắt lại vậy..."
Diệp Văn Hiên không đeo kính râm, cậu vẫn còn đắm chìm trong thiết lập "mắt mù tâm không mù" đơn giản nhắm mắt lại tiếp tục giả mù, có thể coi là cực kỳ nhập vai.
"Mắt tôi không tốt lắm." Cậu lộ ra nụ cười mỉm đặc biệt kiên cường, cũng tràn đầy khí chất bạch liên hoa: "Dù sao cũng nhìn không thấy nên tôi không bật đèn."
Anh trai đối diện cứ tưởng đâu mình gặp quỷ, suýt chút nữa đã sợ tới phát ngất: "Ah ah, vậy cậu ra ngoài là..."
"Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh nên mới xem thử xem xảy ra chuyện gì."
Lúc này mọi người trên hành lang cơ bản đều trở về phòng, chỉ có người xuống dưới lầu là chưa quay trở lại, anh trai ngoại quốc kia thở dài: "Chắc đêm nay sẽ không có điện lại đâu, tôi về phòng ngủ đây, ngủ ngon."
Diệp Văn Hiên nhắm mắt hướng về phía đối phương gật gật đầu, nói một câu ngủ ngon.
Sau khi ngoài hành lang chỉ còn lại một mình cậu, Diệp Văn Hiên đứng yên một chốc, sau đó đưa tay dùng lực đóng cửa phòng lại.
Cùm cụp một tiếng, cửa bị khóa lại.
Làm xong chuyện này, cậu chậm rãi đi tới cửa căn phòng sát vách, sau đó bắt đầu đưa tay gõ cửa.
Cộc. Cộc. Cộc.
Cậu gõ không nhanh không chậm, lực gõ cũng nhẹ, cứ vậy không ngừng nghỉ gõ suốt ba bốn phút đồng hồ.
Cho dù bên kia cánh cửa không có chút động tĩnh nào nhưng nhịp gõ vẫn không ngừng lại, tựa hồ chắc chắn người bên trong nghe thấy, đồng thời cũng sẽ đáp lại.
Cứ vậy liên tục gõ suốt năm phút, Diệp Văn Hiên cũng không sợ đánh thức người ở phòng bên cạnh. Trong lúc đó cũng có khách mở cửa phòng ló đầu nhìn ra, nhìn thấy có một người đứng trong hành lang tối om, còn dùng tốc độ đều đều gõ cửa, tất cả đều kinh hãi lùi về sau một bước, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất có thể đóng cửa chui vào ổ chăn.
Đối với những động tĩnh này, Diệp Văn Hiên hờ hững.
Rốt cuộc, trước khi gõ tới mức ngón tay ẩn ẩn đau, cánh cửa trước mặt "két" một tiếng, hé ra một khe nhỏ.
Diệp Văn Hiên không kịp phản ứng, tay phải vẫn treo giữa không trung chưa kịp thu hồi.
Phía sau cửa đồng dạng cũng là một mảng tối mịt, một bóng người cao lớn ẩn ở bên trong, Diệp Văn Hiên không thấy rõ tướng mạo đối phương nhưng cảm giác tồn tại mãnh liệt lại rất chân thật.
Mũi khẽ giật giật, cậu mơ hồ ngửi thấy mùi sữa tắm.
Người phía sau cánh cửa nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Diệp Văn Hiên hồi phục tinh thần, biết đối phương không nhìn rõ dáng vẻ của mình nhưng vẫn nhếch môi mỉm cười: "Tiên sinh, tôi ở phòng kế bên. Vừa mới nãy không cẩn thận để cửa khóa lại mất rồi, tôi... nếu ngài không ngại, có thể thu lưu tôi một buổi tối không?"
Người nọ im lặng một chốc, tựa hồ xuyên qua bóng tối quan sát cậu: "Cậu có thể chọn cách đi xuống lầu tìm bà chủ."
"Là như vầy, mắt của tôi không nhìn thấy." Diệp Văn Hiên kiên nhẫn giải thích: "Gậy chống đã để trong phòng, hiện giờ tôi đi nửa bước cũng khó. Tiên sinh, nghe nói ngài là người Hoa, tôi cũng vậy, ngài có thể nể tình là đồng bào mà..."
Cậu còn chưa dứt lời, đột nhiên cổ tay bị kéo mạnh, thoáng một cái đã bị lôi vào trong phòng.
Lưng áp lên tường, bên cạnh truyền tới đùng một tiếng, tựa hồ là cửa phòng bị người ta dùng chân đạp mạnh.
Tay trái Diệp Văn Hiên gập lên, xảo diệu ngăn chặn lưỡi dao găm tập kích bên cổ, tay phải thử thăm dò nhanh chóng đánh vào vị trí cơ bụng của đối phương, ngay sau đó liền bị túm chặt.
Cánh tay kia mạnh mẽ kiềm chặt cổ tay cậu, đè nó lên vách tường trên đỉnh đầu, sau đó một luồng hơi thở nóng bỏng phun lên mặt, nóng tới mức làm hô hấp cậu rối loạn vài nhịp.
"Tiểu nhiếp ảnh gia, tưởng tôi thật sự không nhận ra giọng của cậu à?" Nam nhân dùng vũ lực áp đảo triệt để áp chế cậu trên tường, khom người thấp giọng nói: "Ở phòng sát vách, còn bị mù, hử?"
Thân thể ấm áp áp sát, lúc này Diệp Văn Hiên mới kinh ngạc phát hiện đối phương không mặc quần áo, cậu giãy giụa cổ tay: "Anh... anh không mặc quần áo đã mở cửa, Hình tổng, trước nay anh vẫn luôn cởi mở vậy à?"
Lời này vừa nói ra cũng coi như gián tiếp thừa nhận mình chính là Diệp Văn Hiên.
Hình Uyên không buông tay, cũng không lùi ra, tiếp tục dùng thân thể áp chế cậu, thì thầm nói: "Tôi bảo cậu về nước, tại sao cậu không nghe lời?" Nói xong lại cảm thấy lời này thực không có ý nghĩa, anh chậc một tiếng, dứt khoát đổi vấn đề: "Cậu làm sao tìm được tôi?"
Diệp Văn Hiên hừ lạnh: "Buông tay trước đi."
Hình Uyên nhướng mày, cũng không biết nghĩ gì, cư nhiên thật sự buông tay.
Diệp Văn Hiên: "Tiếp đó anh lui về sau mặc quần áo vào đi, quần áo cũng không chịu mặc, đứng gần như vậy muốn đùa giỡn lưu manh à?"
"Là ai cứ đứng ngoài cửa phòng tôi kiên trì không ngừng gõ cửa?" Hình Uyên không dán sát người Diệp Văn Hiên nữa mà xoay người rời khỏi huyền quan, thờ ơ đi tới bên giường: "Nếu cậu không gõ cửa thì tôi đã sớm mặc quần áo tử tế, nằm trên giường ngủ rồi."
Diệp Văn Hiên bóp bóp cổ tay đi theo sau: "Lúc tôi gõ cửa anh đang làm gì vậy? Lâu như vậy mới ra mở cửa."
Hình Uyên ném con dao găm lên giường, cũng không quay đầu lại nói: "Tắm."
Khóe miệng Diệp Văn Hiên giật một cái.
Trước lúc cúp điện người này đang tắm, chờ đến khi cậu diệt sạch toàn bộ mạch điện ở khu này, mọi người trong khách sạn rối loạn một trận, cái tên này cư nhiên không chút mảy may quan tâm, trong cảnh tối lửa tắt đèn như vậy vẫn tiếp tục tắm.
Lúc giao phong ở huyền quan, khoảng cách của hai người rất gần, Diệp Văn Hiên không cảm giác được hơi nước nhưng lại nghe thấy mùi bọt cạo râu nhẹ nhàng khoan khoái, nói vậy lúc cậu gõ cửa, Hình Uyên đã tắm xong, đang dùng dao cạo râu của khách sạn cạo một phen!
Nghĩ tới thôi cũng thấy đau răng.
Diệp Văn Hiên thầm nghĩ: nếu tên này không phải mục tiêu nhiệm vụ, cậu sớm đã để sấm sét cuồng hoang khắp phòng rồi.
Chờ tới khi cậu đi vào phòng trong, Hình Uyên đã mặc đồ ngủ xong xuôi.
Bởi vì cúp điện nên Hình Uyên cầm lấy di động, mở đèn pin, sau đó thuận tay cầm lấy cặp kính tiện tay đặt lên tủ đầu giường vừa nãy.
Nương theo ánh sáng đèn pin tỉ mỉ nghiên cứu một hồi rồi mới nói với thanh niên vừa đi tới: "Cậu dựa vào nó để tìm thấy tôi à?"
"Thiết bị truy tung giấu trong gọng kính, nó có hạn chế phạm vi, vì thế tôi phải tới được thành phố Cardiff mới thông qua nó tìm được anh." Diệp Văn Hiên ngồi xuống ghế, ngửa mặt nhìn anh kiểm tra kính mắt, thản nhiên nói: "Tôi không thể xác định anh có ở Cardiff hay không, cũng không biết anh có vứt nó đi hay không, dùng kính mắt để tìm kiếm anh chính là một phen đánh cược, không ngờ lại thắng."
Hình Uyên dễ dàng bẻ hai chiếc gọng kính, thuận tay gõ một cái lên tủ đầu giường.
Phần gọng của chiếc kính màu bạc này làm bằng nhựa, rất nhẹ, tạo hình có chút cũ kỹ, có mùi vị phục cổ.
"Nếu không phải trọng lượng hai bên xấp xỉ nhau, chỉ sợ anh đã sớm phát hiện đầu mối." Diệp Văn Hiên chỉ một ngón tay: "Là cái bên phải."
Cậu còn chưa dứt lời, chỉ thấy Hình Uyên cầm lấy cái gọng bên trái bấm mạnh hai ba cái.
Theo lực đạo của ngón tay, gọng kính bắt đầu nứt ra, từng chút từng chút vỡ nát, rất nhanh Hình Uyên dừng lại đặt vào lòng bàn tay còn lại, gõ gõ gai cái, quả nhiên rớt ra một thứ.
Xuyên qua ánh sáng đèn pin từ điện thoại, hai người đều có thể nhìn rõ thiết bị truy tung chỉ nhỏ bằng hạt gạo.
Hình Uyên cười mà không cười nhìn thanh niên ngồi trên ghế: "Bên phải?"
Diệp Văn Hiên: "Khụ khụ..."
"Từ góc độ của tôi thì quả thực chính là bên phải, lần sau tôi sẽ chú ý tới góc độ của anh." Biểu tình của cậu thực tự nhiên, giống như chỉ mới phạm phải một sai lầm nhỏ mà thôi: "Mắt kính anh cũng hủy rồi, thứ nhỏ này có thể trả lại cho tôi không? Dù sao cũng rất đắt, nếu làm hỏng thì tôi phải bồi thường..."
Hình Uyên nghe vậy thì vân vê thiết bị truy tung trong tay: "Ồ, bồi thường cho ai?"
Diệp Văn Hiên: "Anh đã sớm đoán được tôi là ai, còn không biết thứ này do ai chế tạo sao?"
"Nếu cậu không chính miệng thừa nhận thì suy đoán của tôi vĩnh viễn chỉ là suy đoán." Hình Uyên liếc mắt, vứt thiết bị truy tung mini qua cho cậu.
Lực đạo của anh có hơi mạnh, thiết bị xẹt qua ngón tay Diệp Văn Hiên bay ra ngoài, mắt thấy đã sắp rơi vào trong bóng tối.
Ngay khoảnh khắc đó, một cái đuôi điện li túm chặt lấy nó.
Lực tiến tới bị cản lại, thiết bị truy tung thuận theo lực đạo bị kéo ngược trở lại, vừa vặn rơi vào lòng bàn tay mở ra của Diệp Văn Hiên.
Động tác này quá nhanh, thế nhưng Hình Uyên vẫn kịp chộp được.
Anh tựa vào vách tường cạnh tủ đầu giường, hai tay khoanh lại, lẳng lặng quan sát vị thanh niên không mời tự tới này.
"Sáng hôm nay lúc tôi diễn thuyết ở đại học Wales, có người nã một phát súng vào đầu tôi."
"Ồ?" Diệp Văn Hiên cúi đầu sờ sờ túi tiền, lúc ra cửa cậu không mang theo ví tiền, vì thế lúc này chỉ có thể cẩn thận nhét thiết bị truy tung vào túi quần jean.
"Lúc viên đạn bay về phía tôi, tôi nhìn thấy nó, bất quá khoảng cách xạ thủ bắn quá gần, tôi có thể đoán được nó sẽ xuyên qua xương sọ mình, nếu vận khí kém thì có thể sẽ khuấy đảo trong đầu, tạo thành một cái lỗ lớn ở trên trán." Hình Uyên cúi đầu nhìn động tác của Diệp Văn Hiên, giọng nói cực kỳ bình tĩnh, tựa hồ như không phải đang nói về đầu của mình vậy.
"Kết quả khi đó, tôi nhìn thấy một tấm lưới điện." Hình Uyên nói: "Nó đã chặn viên đạn lại, cứu tôi một mạng."
Diệp Văn Hiên rốt cuộc cũng cất xong thiết bị truy tung, ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh: "Oh, cho nên?"
Đôi mắt màu lam của Hình Uyên ở trong bóng đêm lại càng sâu thẳm hơn, anh chậm rãi nói: "Thứ mà tôi nhìn thấy hôm nay không chỉ có những chuyện này."
"Tôi muốn hỏi cậu một lần nữa." Anh nhìn chằm chằm thanh niên biểu tình bình tĩnh trước mặt, bên môi lộ ra ý cười: "Trong mắt của cậu, ẩn giấu tia điện đúng không?"
Diệp Văn Hiên không nói chuyện.
Một lát sau, cậu rốt cuộc đưa tay phải tới, lòng bàn tay hướng lên, năm ngón thả lỏng.
Đầu tiên chỉ là một tia điện li mảnh tới không thể nhận ra, dưới ánh sáng chói mắt của đèn pin, nó cơ hồ không có chút cảm giác tồn tại nào.
Thế nhưng sau đó điện xung nối tiếp toát ra, chúng nó nhanh chóng kết nối lại tạo thành một tia chớp mini có màu xanh nhạt, tiếp đó không hề có động tác nào khác, cứ vậy lơ lửng trên lòng bàn tay Diệp Văn Hiên, giống như một hình chiếu ba chiều tuyệt đẹp, hấp dẫn người ta nhịn không được muốn đưa tay chạm vào nó.
Diệp Văn Hiên tùy ý ngồi trên ghế, tia chớp bị cậu nắm giữ trong lòng bàn tay, mi mắt thanh niên khẽ rũ, tựa hồ chỉ đang cầm một thứ rất bình thường.
Con ngươi đen bị tia điện khúc xạ ra quang mang nhỏ vụn, vẻ mặt thực hờ hững lại biếng nhác, giống như một thợ săn ẩn núp đang điều chỉnh hung khí.
Hình Uyên sống đến hai mươi chín tuổi, chưa từng gặp người nào như vậy.
Nếu nói Diệp Văn Hiên là mỹ nhân tuyệt tỉnh thì rõ ràng là nói ngoa, nhưng nếu kèm theo siêu năng lực cường hãn, mị lực cá nhân không hề bị hạ thấp, ngược lại càng làm người ta lưu luyến quên lối về thì chỉ có một mình Diệp Văn Hiên mà thôi.
Hình Uyên chăm chú nhìn tia sét kia, một lát sau thì nở nụ cười.
"Để đáp lễ lại cậu đã thẳng thắn như vậy, tôi cũng muốn biểu lộ thiện ý."
Anh vỗ tay một cái, thấp giọng nói: "Chernow, ra đây."
[end 35]
[TKT] Tiểu kịch trường là giả!!
Diệp Văn Hiên [từ từ nhắm mắt lại]: "Xin chào, tôi là hàng xóm ở phòng kế bên, tôi là người mù, hơn nữa lúc ra ngoài quên đem theo chìa khóa, anh xem xem có phải tôi rất thảm không?"
Hình Uyên: Mẹ kiếp thứ trí chướng.
Diệp Văn Hiên [nheo mắt]: "Ai nha tôi vào rồi đây... sao anh không mặc quần áo?! Đồ lưu manh!"
Hình Uyên: "Không phải cậu là người mù à?"
Diệp Văn Hiên: "..."
Diệp Văn Hiên: "Xời, 20cm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...